*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trước mắt bao người, ba chúng tôi bị thôn dân dẫn tới mảnh đất trống phía sau thôn
Trước đó, khi tới thôn, chúng tôi đi thẳng đến nhà Tống Tam Thủy, căn bản không nghĩ tới việc đi đến phía sau thôn để xem xét...
Lúc này bị người dân trong thôn bắt đưa tới đây mới phát hiện ra trên bãi đất trống còn có một cái bục cao hình dạng kỳ quái, mà trên bục còn có bổn vật thể hình trụ được bọc kín bằng vải đen.
“Cái bục này..
Tôi đã từng thấy trong giấc mơ.” Tôi thì thầm với hai người còn lại.
Đinh Nhất lập tức hỏi tôi: “Là cái hồ máu đó?”.
Tôi gật đầu nói: “Trông rất giống..
nhưng tôi cũng không dám3chắc chắn đây là cái hồ máu trong mơ, hơn nữa trong mơ tôi chưa từng thấy bốn cây cột này.”
Lúc này, Tống Phú Quý và ba người thôn dân khác vẻ mặt đần độn từng bước đi lên bục cao, sau đó bốn người vén bốn miếng vải đen trên những cái cột hình trụ ra...
Khi miếng vải đen được vén lên, trong nháy mắt, mấy người chúng tôi đều đần mặt ra, tôi thấy bốn người đàn ông mặc đồ đen bị trói trên bốn cái cột, từng dòng máu tươi chói mắt chảy dọc theo cột rồi chảy vào trong bục cao
Không cần phải nói, bốn người này chắc chắn chính là bốn nhân viên tổ điều tra kia
Nhìn thấy cảnh này,0chúng tôi không thể thờ ơ nữa, vì vậy ba chúng tôi lập tức chạy lên trên bục cao, nghĩ dù thế nào cũng phải cứu người trước rồi nói sau.
Khi ba chúng tôi thật sự đứng trên bục đó, tôi thấy phía dưới giống y như những gì tôi thấy trong giấc mơ, điểm khác duy nhất là cái hồ giữa bục này không chứa đầy máu và thi thể, chỉ có bốn dòng máu đến từ bốn nhân viên tổ điều tra,
Tôi liếc lượng máu trên đất, lòng không kìm được mà chùng xuống, bốn người này sợ là không thể cứu được nữa..
Đừng nói là tình hình như bây giờ, cho dù bên cạnh có xe cứu thương 120 đang chờ, bây5giờ lập tức đưa người đến bệnh viện huyện cũng chưa chắc có thể cứu sống được họ.
Bạch Kiện là cảnh sát hình sự lão luyện, sao anh ta lại không nhận ra tình hình của bốn người này chứ? Nhưng anh ta đã vội vàng chạy tới bên cạnh những đồng chí đó, không chịu từ bỏ mà kiểm tra mạch đập trên người họ.
Nhưng sau đó, Bạch Kiện hơi khựng lại thì tôi biết bốn người này đã không cứu được nữa rồi
Nhiều nhất cũng chỉ còn lại một hơi thở mong manh...
“Đồng chí
Tỉnh lại đi.” Bạch Kiện khẽ nói.
Sau khi một người thanh niên nghe Bạch Kiện gọi thì đầu hơi cử động, nhưng cũng chỉ có thể, sau đó lại gục4xuống trong nháy mắt.
Bạch Kiện nhìn bốn người trên cột, giận dữ không kìm được: “Ai làm? Là ai đã làm vậy? Có gan thì đi ra cho tao! Đừng có núi phía sau như con rùa đen khốn kiếp nữa.”
Những người thôn dân đều nhìn ba người chúng tôi với vẻ mặt đần độn, không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời nói của Bạch Kiện
Từ khi những người này xuất hiện đến giờ tôi vẫn luôn quan sát, muốn tìm xem Hàn Thái Long làm cách gì để khống chế bọn họ
Nhưng đến lúc này tôi vẫn không hề có manh mối nào..
Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, anh tài xế kia đâu? Trước đó trên xe9có vết máu, ắt hẳn là anh ta bị bọn họ đánh bị thương rồi mất tích, nếu như anh ta bị những kẻ trước mặt này bắt đi, vậy bây giờ anh ta đang ở đâu?
Đáng tiếc là những người này nói cũng chẳng hiểu, đánh cũng chẳng được, cho nên muốn từ miệng họ biết được tung tích của anh tài xế, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm
Bây giờ chỉ có thể hy vọng anh tài xế tốt số, sẽ không chết nơi khỉ ho cò gáy này.
Bên cạnh, Bạch Kiện kêu gào rất lâu nhưng những thôn dân dưới bục từ đầu đến cuối đều im lặng..
Cuối cùng anh ta cũng mắng mệt, nên muốn đi qua cởi dây trói những nhân viên tổ điều tra ra
Không ngờ lúc này, chúng tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn vọng lên từ đám người phía dưới: “Thả họ ra rồi mày thể vào đó hả?”
Ba chúng tôi nhìn theo tiếng nói thì thấy một lão già tóc trắng, chẳng biết đã đứng giữa những thôn dân từ lúc nào, tôi nhận ra người này không phải ai khác ngoài Hàn Thái Long
Xem ra lão già này cuối cùng cũng đã xuất hiện.
“Trương Tiến Bảo, bọn tao đợi mày lâu lắm rồi...” Hàn Thái Long nói một cách âm u.
Tôi cười khẽ: “Tiền bối Hàn, Trương Tiến Bảo tôi có tài đức gì mà để ngài nhớ đến không ăn không ngủ như vậy chứ?”
Hàn Thái Long cười lạnh: “Mày nói gì? Mày ba lần bốn lượt làm hỏng chuyện tốt của bọn tao, chẳng lẽ mày chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ có ngày hôm nay sao?”
“Chúng mày làm những chuyện chó má kia mà cũng có thể coi là chuyện tốt ư? Xem ra trong tập đoàn Thái Long không có mấy người bình thường..
không đúng, cũng có một hai người, còn lại thì toàn người điên, cả ngày chỉ mơ những giấc mơ điên rồ.” Tôi cười khẩy.
Hàn Thái Long lập tức bị tôi chọc giận, vẻ mặt tàn độc, nói: “Mày biết cái gì? Nếu không có máy quấy rồi, bọn tao đã thay đổi cả thế giới này rồi.” Tôi không kìm được sự khinh bỉ: “Chớ có ở đó nói vớ vẩn nữa, còn thay đổi thế giới? Nếu để các người tiếp tục tồn tại trên thế giới này, đây mới thật sự là bị ai
Mày tưởng mày là người sáng suốt nhất thế giới ư? Sai rồi
Sai hoàn toàn
Loại người điên như chúng mày mới là những kẻ mê muội nhất thế giới.”
Hàn Thái Long thấy mình nói một câu, tôi đốp lại mười câu thì cười lạnh: “Hôm nay bất kể mày có nói gì, cũng phải chết ở đây..
Cái bẫy này từ đầu tới cuối chính là nhằm vào mày
Tao đã nghiên cứu số mệnh của mày rất cẩn thận, đúng là khác hẳn người thường, dùng mạng mày để tăng thọ cho tao cũng coi như một chút bồi thường cho tập đoàn của tao.”
Tôi nghe vậy thì cười và lắc đầu: “Mày nghĩ hay quá đấy..
Nói thật, nếu mày thành thật trốn ở nước ngoài, có khi còn kéo dài hơi tàn được thêm mấy năm, nhưng mày khăng khăng không chịu nhất định phải trở về nước
Mày cho là
mạng tạo dễ lấy lắm ư? Trước đó chẳng phải tập đoàn Thái Long đã có ý định đó rồi sao, nhưng kết quả thế nào? Kết cục của Hồ Phàm mày thấy chứ? Cần gì phải tự làm khó dễ bản thân? Hơn nữa, tao cũng rất tò mò, mày muốn tuổi thọ để làm gì? Loại người không có nhân tính như mày, sống cùng lãng phí không khí, chết thì lãng phí đất, còn không bằng nhảy xuống biển làm mồi cho cá, có lẽ còn có chút cống hiến vì Trái đất này.”