*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Về phần Hàn Thái Long, lão đã tắt thở trên đường được đưa đến bệnh viện
Nhưng điều khiển cảnh sát không ngờ đến là, người dân ở thôn Thủy Quang không ai nhận ra ông lão chết ở hiện trường là ai? Xem ra trí nhớ của bọn họ đều bị xóa giống như ba người nhà Tống Tam Thủy trước đó.
Trên đường về, tôi và Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào thứ đồ bọc trong một miếng giẻ, đây không phải bảo vật quý giá gì, nó chính là cái bát sọ người bị tôi đá bay lúc đó
Khi cảnh sát đến, không ai để ý đến thứ này, cho nên tôi và Đinh Nhất nhân lúc không ai để ý đã nhặt thứ này lại
Dù sao thứ này quá tà môn,3nếu không đem nó về để Chú Lê xử lý, chỉ sợ sẽ lại gây ra chuyện gì đó không hay
Chuyện này cuối cùng được coi là người dân trong thôn Thủy Quang bạo động tập thể phản đối chính quyền, đám cán bộ thôn mà người cầm đầu là Tống Phú Quý đều bị pháp luật trừng trị, còn người nhà Tống Tam Thủy cũng nhận được số tiền bồi thường muộn kia
Nhưng có một điều hết sức kỳ quái, đó là từ đó về sau người nhà Tống Tam Thủy cũng không quay lại thôn Thủy Quang lần nào nữa..
Không ai biết bọn họ đã đi đâu, ngay cả đến khoản tiền bồi thường mà bọn họ đã “liều sống liều chết” để đòi lại bằng được, cũng không thấy họ0quay lại lấy.
Cá nhân tôi nghiêng về giá thiết bọn họ đã bị Hàn Thái Long giết hại, chỉ là không ai biết thi thể của bọn họ bị Hàn Thái Long chôn ở đâu
Có lẽ, tương lai có một ngày nào đó thi thể của bọn họ sẽ được phát hiện ra, mỗi tội không ai biết sẽ phải chờ bao lâu thôi.
Sau khi về đến nhà, tôi lập tức đưa những mảnh vụn của dao thép cho Chú Lê xem, nhưng chú ấy lại nói với tôi bằng vẻ nuối tiếc, con dao bị vỡ như thế này thì không thể sửa lại được nữa, chắc khi nó phá vỡ tà phật song thân thì tự thân cũng bị vỡ tan.
Còn về cái bát sọ người kia..
Sắc mặt Chú Lê u5ám nhìn nó mãi cũng không nghĩ ra cách gì để xử lý vật này
Theo cách nói của chú ấy thì oán khí trong thứ này quá nặng, bởi vì những vong hồn vì nó mà chết đều bị vây hãm ở bên trong không thể rời đi được.
Tôi khó chịu nói: “Siêu độ từng vong hồn một không được ạ?”
Chú Lê lắc đầu: “Âm hồn của bọn họ đã hòa thành một thể với cái bát sọ người này, những hồn phách đã bị luyện hóa thì không siêu độ được..
Ý nghĩa của sự tồn tại của những vong hồn này là không ngừng hấp thụ thêm các vong hồn khác để khiến bản thân ngày càng mạnh lên.”
Tôi nhìn cái bát sọ người này, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thứ4này có vẻ giống với thanh đao Thiên Nhân Trảm trong tay chủ họ? Thế là tôi nhanh chóng gọi điện cho chú ấy, quả nhiên chú ấy rất hứng thú với vật này, nói là mình sẽ đến xem ngay.
Không biết có phải cảm giác của tôi sai hay không, nhưng lần này khi nhìn thấy chú họ, tôi phát hiện hình như chú ấy trẻ hơn lúc trước..
Ngay cả nếp nhăn hai bên trán cũng mờ đi rất nhiều
Chú họ đi đường mệt mỏi, thấy tôi nhìn chằm chằm vào mặt mình, bèn dùng ngón tay chọc vào gáy tôi một cái: “Nhìn cái gì đấy? Trên mặt chú có hoa à?”
Tối cười gian: “Chú à, gần đây chú dùng mỹ phẩm dưỡng da à? Sao trông lại trẻ hơn vậy?”
Chú9họ trừng tôi: “Ít nói nhảm thôi! Đồ đâu? Nhanh lấy ra cho chú xem nào...”
Tôi thấy dáng vẻ vội vàng không chờ được nữa của chú ấy thì tươi cười, nhanh chóng lấy cái bát sọ người được bọc “ba tầng trong ba tầng ngoài” đưa cho chú ấy
Ai ngờ chú ấy nhìn thoáng qua xong lại có vẻ thất vọng, liên tục lắc đầu, nói: “Đáng tiếc..
gã luyện chế thứ này chỉ vì cái lợi trước mắt, uy lực của nó còn chưa bằng một phần ba so với dự đoán của chú...”
Tôi nghe xong cũng giật mình hỏi: “Chú à! Chú có biết thứ này đã hại chết bao nhiêu người không?”
Chú họ híp mắt nhìn cái bát sọ người một lúc rồi nói: “Chỉ có mười âm hồn thôi..
không đáng lo.”
Nói xong chú ấy lấy ra một cái túi bằng vải màu vàng quen mắt, sau đó mở ra trước mặt tôi
Đây chính là bảo bối đao Thiên Nhân Trảm của chú ấy! Chỉ là thứ này lại có nhiều khí đen hơn so với lần trước tôi nhìn thấy, không biết nó đã hút thêm bao nhiêu âm hồn nữa rồi.
Sau đó, chú ấy cầm thanh đao lên, dùng sức đâm vào trong cái bát sọ người..
Trong không khí vang lên tiếng kim loại va vào nhau, tiếp theo, từ vết nứt trong chiếc bát sọ người có luồng khí đen thoát ra, bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khí đen dân bị hút vào trong thanh đao Thiên Nhân Trảm.
Sau khi khí đen bị đao hút hết, cái bát bằng xương sọ của Lưu Lực An bị vỡ tan thành nhiều mảnh trong nháy mắt, trở thành mấy mảnh xương vụn bình thường
Nếu như Hàn Thái Long biết cái bát sọ người mà lão lao tâm khổ tứ luyện chế bị chú họ tôi hút hết âm hồn trong đó dễ như trở bàn tay, thì không biết có khi nào lão sẽ tức quá mà đội mồ sống dậy không nhỉ?
Sau đó tôi kể với chú ấy về chuyện con dao thép, chú ấy nghe xong thì liên tục lắc đầu và nói: “Cháu nên nói việc này cho chú biết sớm hơn mới phải, thứ lợi hại nhất chính là tà phật song thân kia, nếu không con dao thép cũng không bị biến thành bụi phấn trong nháy mắt như thế
Nếu đao Thiên Nhân Trảm này của chú có thể hấp thụ âm khí trong tà phật song thân thì sẽ như hổ thêm cánh.”
Tôi nhìn thanh đao trong tay chú ấy, hơi lo lắng nói: “Chú này, bảo bối này của chú còn phải luyện đến bao giờ mới được coi là luyện thành? Cháu thấy lão Hắc và lão Bạch cũng không lợi hại như vậy đâu, chú có cần phải bôn ba khắp nơi như thế không?”
Không ngờ chú ấy lại lắc đầu, nói: “Cháu thì biết cái gì? Hắc Bạch Vô Thường không ngu ngốc như vẻ bề ngoài đầu..
Chú và bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải giao tranh chính diện, đến lúc đó nếu trong tay chứ không có một vũ khí nào có thể giết đám âm sai thì chỉ sợ chú cháu ta sẽ mãi mãi không thể gặp nhau nữa.”
Trong lòng tôi trầm xuống, đây chính là việc tối sợ nhất..
Dù sao tôi và lão Hắc, lão Bạch cũng có chút quen biết, nếu như là chuyện của người khác, có lẽ tôi có thể van nài bọn họ
Nhưng chú họ và bọn họ có thù hận lâu rồi, từ khi hai bên còn chưa biết nhau bọn họ đã kết thù rồi, thù này rất khó gỡ..
Chỉ sợ đến lúc đó tôi cũng không biết phải làm thế nào để giúp chú ấy
Chuyện này giống như bạn có người thân là tội phạm bỏ trốn, còn bạn của bạn lại làm cảnh sát vậy! Không biết nên giúp người thân hay giúp cảnh sát...