*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. này tôi tiện tay chỉ vào gầm chiếc giường đôi: “Có một cái xác dưới gầm giường...”
Trên nền nhà không được lát thêm thứ gì, chỉ được láng xi măng
Triệu Tinh Vũ chỉ huy cấp dưới đem chiếc giường đôi kia nhấc ra, liền thấy một khu vực màu trắng, một chiều tầm một mét năm một chiều tầm một mét tám, phía trên phủ vôi sống
Lúc này, một cảnh sát lấy một chiếc thước dây đo đạc xung quanh khu vực đó, phát hiện khu vực này rất bằng phẳng, giống như được cắt bằng máy cắt kim loại, chiều sâu cũng chưa đến năm mươi centimet
“Đào!” Triệu Tinh Vũ ra lệnh
Không lâu sau, mấy cảnh sát đào được từ trong khu vực đó ra một cái xác màu đen đã mục nát,3nhìn quần áo mặc trên người thì hẳn là một cô gái trẻ tuổi..
Nhân viên điều tra hiện trường dùng máy ảnh chụp ảnh hiện trường, pháp y thì làm từng bước kiểm tra thi thể.
Tôi thì thầm hỏi Triệu Tinh Vũ: “Sao cái xác này giống thịt khô thế?”
Không ngờ lại bị một pháp y bên cạnh nghe được, anh ta giải thích: “Đây là do thời điểm nạn nhân chết thời tiết rất nóng, cho nên tốc độ phân hủy xác rất nhanh, sau đó thi thể này lại bị đông lạnh, rồi lại làm giã đông, sau đó mới bị chôn ở đây...”
Triệu Tinh Vũ nghe xong quay đầu nói với một cấp dưới: “Đi điều tra xem chủ của căn nhà này là ai?”
Tôi biết quá trình phá án của Triệu0Tinh Vũ phải tuân theo trình tự, nhưng trình tự của tôi chỉ có một, tôi thì thầm nói với Triệu Tinh Vũ: “Tìm cho tôi đôi găng tay với...” Triệu Tinh Vũ lấy từ trong hộp dụng cụ pháp y ra một đôi găng tay cao su dùng một lần, sau đó ra hiệu cho những người khác đi ra bên ngoài điều tra hiện trường, chỉ để lại một pháp y bên cạnh thi thể.
Tôi nhân đôi găng tay, đeo vào, sau đó chậm rãi ngồi xổm bên cạnh thi thể..
Thi thể mặc một chiếc áo vải tuyn màu hồng, bên trong phối với áo hai dây màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm, một bên chân đi giày Cavans màu trắng, một bên chân để trần
Chiếc đồng5hồ cô ta đeo trên tay đã bị rỉ không nhìn ra màu sắc ban đầu là gì, trên cổ có đeo một loại trang sức có tạo hình đặc biệt, mặt dây chuyền hình như được khắc từ xương động vật.
Từ trang phục và kiểu tóc của cô ấy có thể phỏng đoán cô ấy khoảng chừng hai mươi tuổi, vì thi thể phải chịu cảnh phân hủy, làm đông sau đó lại rã đông, cho nên hiện giờ không nhận ra được hình dáng ban đầu
Tôi dùng bàn tay đeo găng tay cao su nhẹ nhàng đặt lên vai của thi thể, một chút ký ức tàn hồn của thi thể tràn vào trong đầu tôi..
Cô gái này tên là Lữ Diễm, khi chết cô ấy hai mươi lăm tuổi, tháng năm năm4ngoái, cô ấy đến đây tham dự một hội nghị việc làm, sau đó ký hợp đồng làm việc hành chính cho một công ty sản xuất đồ uống ở đây.
Lữ Diễm mới đến, chưa quen với cuộc sống ở đây, cho nên công ty kia đề xuất cô ấy nên tìm thuê một căn phòng ở gần công ty, thứ nhất là phải gần công ty, thứ hai là trị an của khu vực đó cũng phải tốt một chút.
Những khu vực gần công ty thì tiền thuê nhà lại không hề thấp, mà đa số chủ nhà đều yêu cầu người thuế phải thanh toán trước một năm tiền thuê nhà
Những cô gái mới bắt đầu đi làm như Lữ Diễm, nếu trong nhà không cho thêm tiền thì không thể nào có9nhiều tiền như vậy để trả tiền thuê phòng..
Cô ấy cũng đâu thể không ăn không uống được?
Sau khi cân nhắc một thời gian, Lữ Diễm vẫn quyết định thuê một căn phòng giá rẻ qua một trang web, có điều vị trí của nó khá xa
Lữ Diễm cảm thấy lựa chọn này cũng tốt, cô ấy có thể dùng số tiền tiết kiệm được để mua thêm quần áo mới, dù sao mình cũng vừa nhận được việc, không thể quá keo kiệt được
Căn phòng mà Lữ Diễm chọn để ở chính là khoảng sân chúng tôi đang đứng...
Một cô gái thuê nhà sống ở ngoài một mình, có rất nhiều thứ cần phải để ý, vì bạn không thể biết được những người lạ mình tiếp xúc ở đó sẽ thế nào, trong đó có ai có ý đồ xấu hay không
Lúc đó, Lữ Diễm nhìn thấy một quảng cáo cho thuê nhà trên mạng, cô ấy liền gọi điện thoại theo số điện thoại ghi trên đó, nói mình muốn đến xem phòng
Người nghe máy là đàn ông, vừa nghe thấy Lữ Diễm nói muốn thuê phòng, thì rất lịch sự nói bây giờ anh ta đang ở nhà, Lữ Diễm muốn đến xem lúc nào cũng được
Người đàn ông trong điện thoại tự xưng là người môi giới, nói cách khác, anh ta không phải chủ nhà, anh ta muốn đem phòng mình đang thuê cho người khác thuê, cho nên giá mới thấp như vậy
Lữ Diễm vừa mới bước chân vào đời, không hề để phòng người đàn ông kia, cô đi một mình đến địa chỉ người kia gửi cho đến xem phòng
Lữ Diễm là một cô gái nhỏ có tâm hồn mơ mộng, cô đi đến đâu cũng thích mang theo máy ảnh, nhìn thấy cảnh mình thích sẽ chụp lại làm kỷ niệm..
Cho nên trên đường đi xem phòng cô vừa đi vừa chụp ảnh, tâm trạng rất tốt
Chỉ là cô không bao giờ có thể ngờ được, chẳng bao lâu nữa mình sẽ không còn cơ hội để cầm máy ảnh chụp ảnh nữa
Theo quan điểm của Lữ Diễm, cô ấy nghĩ mặc dù căn nhà này ở ngoại thành, lại là nhà cấp bốn, nhưng nếu đã có thể cho người ngoài thuê thì ít nhất nơi này cũng có thể ở được
Kết quả khi cô ấy đến xem thì phát hiện điều kiện nơi này thực sự quá kém! Trên mặt sàn ngay cả gạch cũng không lát
Đối với người từ nhỏ đã sống ở thành phố như Lữ Diễm mà nói, cô không thể ở trong căn phòng chỉ láng xi măng, nhà vệ sinh lộ thiên như thế này được.
Người đàn ông kia thấy Lữ Diễm không hài lòng với nơi này, lại hạ tiền thuê xuống một chút nữa, chỉ cần cô ấy đồng ý thuê thì mọi chuyện đều có thể bàn bạc
Nhưng Lữ Diễm không hề nghĩ đến chuyện ở lại nơi điều kiện kèm thể này, cho nên dù nói thế nào cô ấy cũng không muốn thuê
Người đàn ông thấy thái độ của Lữ Diễm kiên quyết, cũng không nói gì nữa
Lữ Diễm cũng biết ý chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn lịch sự nói một câu với người đàn ông kia: “Thật xin lỗi! Anh tìm người khác thử xem!” Nhưng đúng lúc Lữ Diễm chuẩn bị đi ra sân, người đàn ông kia đột nhiên gọi giật cô lại và nói: “Phụ nữ các cô đều như vậy, chỉ nghèo yêu giàu! Tất cả đều tôn thờ đồng tiền!” Lữ Diễm đã đi đến cửa nghe anh ta nói vậy thì quay lại, tức giận nói: “Anh có vấn đề gì không vậy? Căn phòng này của anh vốn không thể ở được, tôi không thuê thì nói là chế nghèo thích giàu? Hám làm giàu sao? Đúng là đầu óc có bệnh!” Thật ra, nếu lúc đó Lữ Diễm không nói thêm mấy câu kia, cứ đi thẳng về thì sẽ không có chuyện gì cả, dù sao lúc đó cô ấy cũng chỉ có một mình, chọc giận đối phương cũng không phải chuyện gì tốt
Nhưng cô gái này lại không hiểu thể sự, càng không hiểu có những lúc im lặng mới giữ được mạng...