Người Tìm Xác

Chương 1684: Động vật máu lạnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy mà không biết vì sao sau khi hoàng thượng dùng xong lại vô cùng tức giận, nhưng dù sao bì dược này là đồ vật được sử dụng trong cung, cho nên không thể để lộ ra, thế là nhà họ Vương bị người ta bí mật diệt khẩu..

Người dân không biết rõ chuyện này lại đồn thành rắn tiên báo thù!

Tuệ Không nghe Bạch Linh Nhi nói hết mọi chuyện cần biết xong thì chất vấn: “Không nói tới chuyện của gia đình nhà giàu họ Vương kia nữa, nhưng lúc cô nhìn thấy thôn dân dùng đông nam đồng nữ tể sống tại sao lại không đi ra ngăn cản?”

Bạch Linh Nhi nghe xong cười lạnh một tiếng, nói: “Ngăn cản? Nói thì dễ..

Từ đầu đến cuối tôi chỉ viết vài chữ trên cây mà bọn họ còn có thể làm ra nhiều chuyện đến vậy,3nếu như tôi thật sự hiện thân ngăn cản thì chỉ sợ sẽ càng có nhiều biến cố hơn thôi

Hơn nữa chuyện này từ đầu đều là do thôn dân tự lựa chọn chứ có liên quan gì đến tôi đâu?”

“Cô..

Sao cô có thể lạnh lùng như vậy?” Tuệ Không hơi tức giận.

Bạch Linh Nhi nghe xong hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tộc rắn của chúng tôi vốn là động vật máu lạnh, đây chỉ là các người mong muốn đơn phương cho rằng chúng tôi phải làm giống như con người, nếu không chúng tôi chính là yêu quái không nên tồn tại trên thế gian này..

Nhưng dựa vào đâu mà chúng tôi phải sống theo ý nghĩa của các người”

Tuệ Không bị hỏi mà sững sờ, trước giờ ông không hề nghĩ đến vấn đề này, ông cảm thấy lễ giáo mình học từ nhỏ đã là0như thế, làm trái là không được

Nhưng hôm nay Bạch Linh Nhi lại làm cho ông hiểu ra một điều, đó là người và yêu luôn khác nhau, có lẽ giữa bọn họ ngẫu nhiên sẽ sinh ra đồng cảm, nhưng chung quy vẫn là khác biệt.

Tuệ Không biết nếu như mình không thể dùng Phật pháp cảm hóa con rắn trắng này thì người dân vẫn sẽ tiếp tục dùng đồng nam đồng nữ để tể sống, cứ như vậy thì chuyện này không có bất kỳ sự thay đổi nào

Nhưng trong lòng ông hiểu việc này không phải do con rắn trắng này sai, đến cả bản thân mình mà ông cũng không thể thuyết phục được thì sao có thể thuyết phục Bạch Linh Nhi?

Nghĩ tới đây, Tuệ Không thở dài rồi ngẩng đầu nói: “Cô đi đi..

Đừng xuất hiện ở đây nữa, hiện giờ cây5cổ thụ này đã đổ, ta sẽ xuống núi thuyết phục những thôn dân đó để bọn họ đừng lên núi cầu nguyện.”

Bạch Linh Nhi nghe xong cũng hơi giật mình, hỏi: “Anh không định bắt yêu?” Tuệ Không lắc đầu: “Sai không phải do cô..

Nhưng cô phải nhớ nếu muốn tu thành chính quả thì không thể tạo sát nghiệt nữa.” Bạch Linh Nhi nghe xong thì nhìn chằm chằm vào Tuệ Không, cô ta muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng, cuối cùng cô ta quay người hóa thành con rắn trắng rồi biến mất trong bầu trời đêm

Lúc này Tuệ Không nhìn cái cây thần đã nằm trên mặt đất một lúc, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng xuống chân núi...

Nhưng chuyện này không đơn giản như Tuệ Không đã nghĩ, sau khi xuống núi, ông không ngừng qua lại giữa4các thôn làng để thuyết phục các thôn dân tin rằng trên núi không có Sơn Thần lão gia mà chỉ là có một yêu quái hơi có đạo hạnh, hiện giờ đã bị ông đuổi đi rồi.

Lúc đầu người trong thôn không chịu tin tưởng Tuệ Không, đến khi có người lên núi tế lễ, phát hiện cây thân đã đổ thì mới bắt đầu sôi trào, mọi người nhao nhao lên nói Tuệ Không đã làm gãy cây thần và đuổi Sơn Thần đi

Trong nhất thời..

Tuệ Không thành mục tiêu công kích, những thôn dân ngu dốt đó không hề cảm kích hành động của Tuệ Không mà ngược lại chỉ trích ông xúc phạm Sơn Thần lão gia, chỉ sợ những thôn làng dưới núi này sẽ vì thế mà gặp tai họa!

Tuệ Không kể cả có một trăm cái miệng cũng không giải thích được,9vì căn bản những thôn dân đó không muốn nghe lời giải thích của ông, bọn họ trực tiếp trói ông lại rồi mang lên bên cạnh cây thần trên núi

Lúc này Tuệ Không mới hiểu được thật ra Sơn Thần lão gia là thần hay yêu quái, có thật hay không có thật..

Đều không quan trọng, bởi vì những thôn dân đó tự mình tưởng tượng ra một thần linh, bọn họ cần có một vị thần như thể để thỏa mãn một số mong ước xa vời của mình

Tuệ Không làm gãy cây thần chính là phá hủy thần linh trong lòng bọn họ, vì thế những thôn dân phẫn nộ quyết định muốn thiêu chết Tuệ Không trước mặt cây thần để làm dịu cơn giận của Sơn Thần lão gia..

Đương nhiên đây chỉ là bọn họ muốn tìm một cái cớ để an ủi tâm lý, thử làm dịu lại chính là cơn giận trong lòng họ mà thôi.

Chuyện đến nước này Tuệ Không cũng không có gì hối hận, ông cho là mình đã làm đúng, còn các thôn dẫn nghĩ thế nào..

đó là chuyện của bọn họ

Mặc kệ thế nào thì cây thân cũng đã đổ, hiện giờ ông chỉ hy vọng đừng xuất hiện thêm việc dùng người sống để tế lễ nữa.

Những thôn dân đó trói Tuệ Không vào một cành của cây thần, sau đó dội một thùng dầu hỏa xung quanh, tiếp đó còn chất đầy củi khô cứ như sợ một thùng dầu không đốt chết được vị hòa thượng này vậy.

Tuệ Không nhìn thấy một thôn dân cầm bó đuốc đốt dầu hỏa trên mặt đất, ngọn lửa trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực, lúc này Tuệ Không chỉ trơ mắt nhìn ngọn lửa lan đến gần, điều ông có thể làm bây giờ là nhắm mắt chờ chết

Nhưng ai ngờ đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một tiếng sấm rất to, mưa to kèm theo gió lớn nháy mắt dập tắt ngọn lửa xung quanh Tuệ Không

Một thôn dân thấy thể sợ hãi kêu to: “Yêu tăng này biết phép thuật! Là hắn dùng phép dập tắt ngọn lửa!” Những người bên cạnh nghe thế lập tức sợ hãi lùi về phía sau

Nhưng rồi có người lại hô: “Mọi người không cần sợ, chúng ta cùng tiến lên đánh chết hắn! Chỉ có như thế thì Sơn Thần lão gia mới không giận lây sang chúng ta!” Lúc này một thôn dân cách Tuệ Không gần nhất nghe thể liền rút một con dao đốn củi trên người ra, sau đó mắt đỏ hồng lao về phía Tuệ Không..

Tuệ Không biết lần này mình chắc chắn phải chết nên chỉ đành nhắm chặt mắt thản nhiên đối mặt

Vậy mà ông đợi một lúc lâu vẫn không thấy con dao chém xuống, thế là ông mở mắt ra xem thì lập tức sợ ngây người vì cảnh tượng trước mắt! Ông thấy một con rắn màu trắng rất to đang ngăn ở trước người mình, mà thôn dân vừa rồi còn rút dao lao đến lúc này đã chết trong miệng nó.

Thôn dân xung quanh nhìn thấy một con rắn lớn như thế thì đều sợ hãi liên tục lùi về phía sau, nhưng trong đó vẫn còn người không sợ chết mà vẫn hô to: “Mọi người không cần sợ, con rắn này chính là chân thân của yêu tăng, mọi người cùng nhau xông lên là có thể diệt trừ nó, từ nay về sau vùng này có thể được bình yên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.