Người Tìm Xác

Chương 170: Sinh viên học viện mỹ thuật mất tích



Trước đó tôi cũng không ít lần nghe chuyện hộ lý, bảo mẫu ngược đãi bệnh nhân bị liệt. Bởi vì người bệnh không thể nói chuyện, căn bản không có cách nào nói cho người nhà biết. Đến tận khi người nhà xem được camera theo dõi, mới biết trên đời này thật sự có người độc ác như vậy…

Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện cho chú họ, báo kết quả bình an cho chú.

Chú ấy nghe xong thì nói thẳng: “Cháu đúng là hồ đồ! Về sau làm việc gì cũng phải tự lượng sức, không được thì đừng nhận, đừng để đến lúc đó mạng cũng không giữ được!”

Tôi hi hi ha ha nói đùa: “Chú yên tâm, cháu còn phải chăm sóc chú lúc già nữa mà? Làm sao chết sớm được?”

Chú họ cũng không nhiều lời với tôi, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp máy. Dù sao chú ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình, vì tôi vẫn còn quá ít kinh nghiệm.

Đến tối, Đinh Nhất hẹn tôi ra ngoài ăn thịt nướng, hai chúng tôi ngồi ven đường ăn từng miếng một! Trước đó anh ta cũng gọi chú Lê, nhưng ông ấy lại ghét ăn ở quán ven đường. Chú ấy làm sao mà hiểu được món ngon thì chỉ có ăn ở đây mới cảm nhận được chứ.

Đêm hôm đó chúng tôi nói chuyện rất nhiều, cũng hiếm có lần nào Đinh Nhất nói nhiều như vậy. Anh ta bảo mình là người không có quá khứ, nhưng ít ra anh ra sẽ nhớ kỹ hiện tại và tương lai…

Tửu lượng của tôi có hạn, cuối cùng không biết là về nhà thế nào, chắc là nhờ Đinh Nhất giúp. Thật ra tôi biết tửu lượng mình quá kém, nên hiếm khi uống rượu. Người nhìn thấy tôi uống say rất ít, ngoại trừ Đinh Nhất, chú Lê và chú họ thì chẳng còn ai.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức, vốn nghĩ là chú Lê, không ngờ khi cầm điện thoại lên xem lại là một dãy số lạ.

Tôi ấn nút nghe, khó chịu hỏi: “Tìm ai?”

Trong điện thoại vang lên một giọng nữ yếu ớt: “Xin hỏi có phải Trương Tiến Bảo không?”

Tôi ngạc nhiên: “Cô là…:

“Xin chào, chị là Tô Bắc Bắc, bạn của Chiêu Tài. Cậu ấy đã từng nói chuyện của em cho chị, có một chuyện không biết có thể nhờ em giúp đỡ không…” Cô gái thận trọng nói.

“Tô Bối Bối? Có chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Chị là Tô Bắc Bắc, không phải Bối Bối, chúng ta có thể gặp mặt rồi nói không…”

Thế là tôi và Tô Bắc Bắc hẹn gặp trong quán cà phê ở tầng một trung tâm thương mại. Lần đầu gặp Tô Bắc Bắc, chị ấy cho tôi cảm giác đó là một người nhút nhát, giọng cũng giống một cô gái nhỏ hơn. Thế nhưng chuyện chị nhờ lại khiến tôi giật mình…

Tô Bắc Bắc và Chiêu Tài là bạn đại học, quan hệ của bọn họ rất tốt, cho nên chị tôi đã kể cho chị ấy nghe khả năng đặc biệt của em trai mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ đều về quê hết, thỉnh thoảng mới liên lạc với nhau.

Lần này tìm tôi giúp chị mới biết chuyện của Chiêu Tài. Chị ấy nói Chiêu Tài nhất định sẽ tỉnh lại, nếu là người khác thì không chắc, nhưng là Chiêu Tài thì sẽ được!

Tôi cười nói: “Xem ra chị rất hiểu chị gái em, nói đi, lần này chị tìm em có chuyện gì?”

Tô Bắc Bắc nặng nề kể cho tôi nghe chuyện khó giải quyết mà mình gặp phải…

Thì ra Tô Bắc Bắc có một người em gái tên Tô Nam Nam, hiện đang học đại học năm ba, tại học viện Mỹ thuật ở quê. Tuần trước cô bé đột nhiên mất tích, ngay trước khi Tô Nam Nam mất tích, cô bé đã gọi điện cho Tô Bắc Bắc.

Trong điện thoại, cô bé nói mình rất sợ, cô luôn cảm giác có người quan sát mình, mỗi giờ mỗi khắc đều theo dõi không buông.

Phản ứng đầu tiên của Tô Bắc Bắc là nghĩ em gái có vấn đề về tâm lý, cô sắp xếp công việc, xin phép công ty nghỉ phép để đi thăm em gái.

Kết quả khi Tô Bắc Bắc đến trường em gái, gọi thế nào cũng không liên hệ được với cô bé. Đến hỏi ký túc xá thì người ta nói đêm hôm trước cô bé đã rời đi, chưa thấy trở về, một người bạn học cùng ký túc còn tưởng cô bé dọn ra ngoài ở.

Tô Bắc Bắc tìm hiểu mới biết, sinh viên học viện Mỹ thuật có rất nhiều người thích thuê phòng ở ngoài, mà Tô Nam Nam cũng không quá thân thiết với mọi người cùng phòng. Cho nên, không ai phát hiện ra thời gian cô bé mất tích.

Sau đó, Tô Bắc Bắc báo cảnh sát, khi cảnh sát nghe Tô Bắc Bắc nói em gái mình là sinh viên của học viện Mỹ thuật, thì vẻ mặt họ rất kỳ lạ, điều này khiến Tô Bắc Bắc rất khó hiểu.

Sau khi rời khỏi đồn, cô tìm hiểu một số chuyện xảy ra gần đây ở học viện Mỹ thuật. Không tìm thì không biết, biết rồi mới thấy có vấn đề. Em gái Tô Nam Nam không phải là sinh viên duy nhất mất tích ở trường này!

Từ sau khi xây trường từ năm 2000 đến nay, liên tục có sinh viên mất tích. Đôi khi năm nào cũng có người mất tích, nhưng cũng có lúc vài năm mới mất tích một người. Lúc đầu gia đình những học sinh này sau khi tìm đến trường cũng đi báo cảnh sát, nhưng điều tra vẫn không có kết quả gì.

Hơn nữa, người bên ngoài luôn cho rằng sinh viên Mỹ thuật rất tùy hứng, có cá tính nghệ thuật. Họ thích ra ngoài vẽ phong cảnh, ai biết những sinh viên này có thật sự mất tích không, hay là đi khắp nơi dạo chơi khám phá cuộc sống?

Nhưng bất kể nói thế nào, những người bị mất tích đều không được tìm thấy. Mà kỳ quái hơn, trong những sinh viên mất tích lại có nam có nữ, có xấu có đẹp, chẳng có điểm chung, nên cảnh sát cũng không có phương hướng để điều tra.

Tính kỹ lại thì vụ mất tích đầu tiên cũng đã xảy ra cách đây mười mấy năm. Thế nhưng vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác, chưa từng có ai được tìm thấy.

Tô Bắc Bắc nói em gái mình là một người nhát gan, làm sao dám chơi trò mất tích chứ. Hơn nữa, trước đó cô bé còn gọi cho chị, khiến Tô Bắc Bắc không thể không nghi ngờ em gái mình gặp chuyện.

Hơn nữa, còn một điểm rất khả nghi, đó chính là trong những năm này có nhiều sinh viên mất tích, nhưng vì sao không có tổ chuyên án nào được thành lập để điều tra, vì sao trường học vẫn chiêu sinh rầm rộ? Xem ra hậu thuẫn của trường Mỹ thuật này rất mạnh! Có thể đè kín chuyện nghiêm trọng như vậy, không nói ra ngoài…

Tô Bắc Bắc còn đọc được trên mạng, có không ít sinh viên của học viện Mỹ thuật còn đổi khẩu hiệu của trường thành: “Không mất tích, nhanh chóng tốt nghiệp, hạnh phúc lắm thay…”

Mặc dù Tô Bắc Bắc đã cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ tin tức gì về em gái. Vì sợ trong nhà lo lắng, nên chị vẫn chưa nói chuyện em gái mất tích cho ai hay.

Không ngờ mấy ngày trước, Tô Bắc Bắc đang ngủ lại đột nhiên mơ thấy em gái. Cô bé nói mình bị giam ở một nơi không thoát ra được, bảo chị nhanh đến cứu mình.

Sau khi Tô Bắc Bắc tỉnh dậy thì cảm thấy em gái lành ít dữ nhiều, cảnh sát đã không thể giúp, thì chị chỉ có thể tự nghĩ cách cứu em gái thôi! Thế là chị ấy vội vã tìm bừa ra được tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.