*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi tới nhà Vương Bân, từ xa đã nhìn thấy linh đường đầy vòng hoa, dù sao cũng vì việc nhà anh ta mà những người khác mới chết, cho nên quan tài của mười lăm người gặp nạn đều được xếp ở sân nhà họ Vương
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đám tang lớn đến vậy, mười lăm cỗ quan tài ngay ngắn đặt cạnh nhau, nếu như không phải nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai, có lẽ tôi đã tưởng rằng mình đang đi vào tiệm bán quan tài
Tôi định đi đến gần những quan tài kia để cảm nhận tàn hồn của họ thì bị Đinh Nhất ngăn lại, anh ta nói: “Tôi khuyên cậu tốt3nhất đừng vội vàng cảm nhận tàn hồn của nhiều người như vậy, nếu không cậu sẽ không chịu nổi đâu.”
Biết nghe người ta khuyên thì tốt, thế là tôi không bước lên nữa mà đi theo sau lưng Chú Lê, nghe chú ấy nói chuyện với cha mẹ Vương Bân...
Chú Lê hỏi: “Anh Vương này, anh đã gặp cô con dâu kia lần nào chưa?”
Cha Vương Bân nói: “Có gặp một lần, đó là vào một buổi tối trước Tết thằng Bân đưa cô ta về cùng, tôi và mẹ nó đều rất hài lòng với cô gái này, thật không ngờ thân phận của cô ta lại là giả.” Chú Lê gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Vậy cô ta đến lúc1nào? Ở lại chơi bao lâu?”
Lần này là mẹ Vương Bản trả lời: “Nhắc lại chuyện này tôi mới thấy là lạ, hôm đó là đêm hai mươi tám Tết, thằng Bân đưa cô gái kia về nhà, chúng tôi còn cùng ăn một bữa cơm, nhưng đến sáng hôm sau thằng Bân nói với chúng tôi là Liễu Mai sợ trễ tàu nên đã đi từ sớm, cô ấy ngại làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi nên chưa kịp chào hỏi đã về
Lúc ấy tôi không vui lắm, nghĩ thầm làm gì có cô con dâu nào mới tới cửa buổi tối hôm trước, đến sáng hôm sau đã đi mất đâu? Những tính tình thằng Bần nhà tôi vốn bướng bỉnh, tôi3sợ nói nhiều nó sẽ không vui, thế nên cũng không hỏi nhiều nữa.”
Chúng tôi nghe họ nói Liễu Mai đến vào buổi tối, sáng sớm hôm sau đã vội đi, thể còn không phải chính là vấn đề sao? Tiếc là cha mẹ Vương Bản đều là nông dân đơn thuần, chất phác, căn bản không suy nghĩ sâu xa
Nghe Chú Lê và bọn họ nói chuyện một lúc, nhưng tiếc là cũng không tìm được manh mối nào có giá trị, tôi không chờ được nữa bèn nói: “Hay là cứ để cháu nhìn qua thi thể một chút xem!” Chú Lê nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng chỉ có thể làm như vậy...”
Khi tôi từ từ đến trước quan tài của3Vương Bân, tôi lập tức ngửi thấy mùi xác thối
Thời tiết lúc này đã rất ấm áp, theo như Chú Lê nói thì những thi thể này đã được đặt ở đây gần một tuần, có lẽ thi thể bên trong đã bị phân hủy nặng nề rồi.
Tôi che miệng, không dám thở mạnh nói với Đinh Nhất và Đàm Lỗi: “Hai người mở nắp quan tài ra giúp tôi với!”
Vì quan tài chưa đóng đinh, cho nên một mình Đinh Nhất cũng có thể nhẹ nhàng nhấc nắp quan tài ra, nhưng khi nhìn thấy thi thể Vương Bần, tôi cũng thấy hơi giật mình...
Mặc dù cơ thể đã bắt đầu phân hủy, nhưng mức độ phân hủy bề mặt chưa nhiều lắm,9tôi vẫn có thể nhìn ra màu da ban đầu của anh ta
Có điều, phân nửa đầu bên trái của anh ta bị lõm xuống, nhìn hơi kinh dị.
Thật ra nếu như bình thường, với khoảng cách này tôi đã phải cảm nhận được một ít tàn hồn của người chết rồi, nhưng hôm nay không biết vì sao tôi lại không cảm nhận được gì.
Xem ra không ra tay thì không được, tôi không còn lựa chọn khác, đành nhắm mắt đưa tay vào trong quan tài..
Tất cả mọi người bên cạnh đều căng thẳng tập trung tinh thần nhìn tôi, chờ tôi tìm manh mối liên quan đến Liễu Mai từ trong tàn hồn của Vương Bân! Nhưng không ngờ chạm vào thi thể rồi tôi vẫn không cảm nhận được thứ gì! Chú Lê thấy nét mặt tôi hiện lên sự kinh ngạc, vội hỏi tôi: “Thế nào? Có nhìn thấy ký ức liên quan đến Liễu Mai không?”
Tôi hơi nghi hoặc mà nói với chú ấy: “Cháu không cảm nhận được ký ức tàn hồn của Vương Bân...” Chú Lê không tin nói: “Cái gì? Không thể nào?” Tôi lắc đầu: “Thực sự là không có..
Thử mở quan tài bên cạnh ra xem, tôi thử xem một thi thể khác.” Người trong quan tài này là anh họ của Vương Bân, mặc dù bề ngoài nhìn không rõ vết thương của anh ta ở đâu, nhưng nhìn phần ngực quá bằng phẳng của anh ta thì có thể đoán ra, anh ta bị gãy toàn bộ xương sườn
Điều khiến tôi vô cùng hoang mang đó là trên thi thể của người anh họ này cũng không có tàn hồn, tình huống này quá không bình thường! Thế là tôi nhanh chóng kiểm tra mười ba thi thể còn lại, quả nhiên đúng như tôi nghĩ, cả mười lăm thi thể này đều không có tàn hồn
Nếu như chỉ một hai thi thể xuất hiện tình trạng như thế này, thì tôi có thể coi là tình huống đặc biệt, thế nhưng cả mười lăm thi thể đều đồng thời không thấy được tàn hồn thì chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn!
Nhất thời, Chú Lê cũng không biết được vì sao lại xuất hiện tình huống như thế này, bình thường những người vừa mới chết vì lý do tai nạn thì đừng nói là tàn hồn, ngay cả âm hồn có lẽ vì chuyện xảy ra quá đột ngột mà chưa chịu rời đi ngay
Một thi thể sạch sẽ như thế này quả là khác thường..
Vì sao lại có sự khác thường này, chắc chắn là vì có thứ gì đó đã lấy đi tàn hồn của những thi thể này.
Sau đó Chú Lê đi hỏi thân nhân của tất cả người chết, xem trước khi chúng tôi về bọn họ có mời thầy phong thủy nào khác hay không? Nhưng đều nhận được câu trả lời phủ định, bọn họ nói là: “Trong thôn chúng ta có một đại sư danh tiếng như Chú Lê, sao có thể tin tưởng thấy phong thủy nào khác chứ?”
Chú Lê nghe xong thì tỏ ý nói, những thi thể này không thể tiếp tục đặt ở đây được, tốt nhất là ngày mai lập tức liên hệ với nhà hỏa táng, trong vòng ba ngày không hạ táng sợ rằng sẽ không tốt cho người sống.
Chú Lê đã lên tiếng, gia quyền của người chết đều đồng ý hỏa táng thi thể, dù sao người chết cũng đã chết, nhưng người sống thì vẫn phải tiếp tục sống
Tối hôm đó tôi thì thầm với Chú Lê: “Nếu tiếp tục đặt những thi thể kia ở đó có gì không tốt? Không phải sẽ có thị biến chứ?”
Chú Lê tức giận nói: “Thi biển cái đầu cháu ấy! Cháu cho rằng người chết có thể vùng dậy chắc? Sở dĩ chú nói nếu trong ba ngày không hỏa táng thì không tốt cho người sống, là bởi vì bây giờ thời tiết ngày càng nóng, nếu không hỏa táng thi thể đi thì mùi xác thối sẽ bao trùm cả thôn mất! Hôm nay chú ngửi mùi là biết nội tạng thi thể đã bắt đầu phân hủy rồi.”