*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mà khi nhóm chúng tôi đi đến trước mặt đứa trẻ kia, tất cả đều không khỏi thầm thất vọng, bởi vì Tiểu đường này không phải là Lư Tuấn Bác trong video,
Đó là một cậu bé xấp xỉ tuổi với Tuấn Bác
Tuy rằng cậu bé trông rất bình thường so với những đứa trẻ vừa rồi, nhưng ánh mắt của cậu bé lại dại ra, thoạt nhìn hình như trí óc cũng có một chút khuyết tật
Lúc này viện trưởng Lưu vẫy tay với cậu chàng ngốc to con vừa rồi và nói: “Đại Hải, cháu bế Tiểu Cường đến chỗ dì Lý, bảo bà ấy bôi một ít thuốc mỡ lên mắt cá chân cho Tiểu Cường là sẽ không sao nữa.” Đại Hải làm ngay, bế luôn Tiểu Cường lên, sau đó3nói cộc lốc với viện trưởng Lưu: “Yên tâm đi viện trưởng Lưu, cháu sẽ nói với dì..
dì Lý.”
Viện trưởng Lưu nhìn bóng lưng của Đại Hải và nói với chúng tôi: “Đừng thấy vóc dáng của Đại Hải cao, nhưng trí óc của nó giống như đứa trẻ mấy tuổi, mãi mãi không lớn lên và trở nên chín chắn được
Lúc Tiểu Cường đến, mặc dù kiểm tra tất cả các mặt đều biểu hiện không có vấn đề, nhưng mà phán đoán dựa vào kinh nghiệm của chúng tôi, chỉ số thông minh của nó hình như cũng có chút vấn đề
Bởi vì trẻ con bình thường lớn như vậy phải biết nói ra tên của cha mẹ, trừ khi nó từng bị kích thích gì đó về tinh thần, cho nên quên1hết sạch...”
Nếu Tiểu đường không phải Tuấn Bác mà chúng tôi muốn tìm, chúng tôi ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, vì thế chúng tôi chào viện trưởng Lưu, chuẩn bị rời khỏi viện phúc lợi
Tuy nhiên trước khi đi, chúng tôi vẫn đi theo viện trưởng Lưu đến phòng y tế xem thử Tiểu Cường
Viện trưởng Lưu nói, thật ra mấy ngày hôm trước có một cặp vợ chồng muốn nhận nuôi Tiểu Cường, nhưng bởi vì bây giờ viện phúc lợi vẫn chưa thể chắc chắn cha mẹ đứa trẻ có tìm tới hay không, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không tìm gia đình nhận nuôi đứa trẻ
Nhưng khi chúng tôi đi đến cửa sổ phòng y tế và nhìn vào trong, tôi lại phát6hiện có một cô bé mặc váy đỏ đứng ở phía sau Tiểu Cường và Đại Hải, đang nhìn hai đứa nó bằng vẻ mặt âm u
Tôi lập tức cả kinh, nghĩ thầm sao chỗ thể này lại có âm hồn tồn tại? Lúc này tôi nhìn về phía mấy người Chú Lê, có điều rõ ràng họ đều không nhìn thấy..
Vì thế tôi lập tức nói nhỏ vài câu ở bên tai Chú Lê
Chú Lê nghe xong cũng có phản ứng giống tôi lúc ban đầu, rồi chú ấy kéo viện trưởng Lưu sang một bên và hỏi: “Gần đây có phải Tiểu Cường thường xuyên bị thương không? Có phải chỉ có một mình Đại Hải chơi với nó không?”
Từ biểu cảm hơi kinh ngạc của viện trưởng Lưu, chúng tôi đã có4được đáp án
Vì thế Chú Lê lấy ra một lá bùa giấy gấp thành hình tam giác giao cho viện trưởng Lưu: “Nghĩ cách bảo Tiểu Cường mang theo thứ này trong người, chắc hẳn có thể bảo vệ nó sắp tới bình an vô sự.”
Tuy rằng viện trưởng Lưu không hiểu ý Chú Lê lắm, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ bảo Tiểu Cường mang theo lá bùa này.
Ra khỏi viện phúc lợi, tôi liền hỏi Chú Lê: “Lá bùa đó của chú thật sự có thể bảo vệ Tiểu Cường bình an à?”
Chú Lê đáp với vẻ mặt tự tin: “Đương nhiên, hơn nữa âm hồn kia chắc cũng không có ác ý gì quá lớn, có lẽ chỉ ghen ghét Tiểu Cường chơi cùng với Đại Hải, nếu không Tiểu Cường3sẽ không chỉ bị thương nhẹ một cách đơn giản như vậy
Chỉ cần đeo lá bùa kia ở trên người, dĩ nhiên vật âm tà sẽ không đến gần người nó, cũng sẽ không có nhiều tai nạn nhỏ xảy ra.”
Lần này đứa trẻ có hy vọng nhất lại không phải, cả đám chúng tôi đều cực kỳ thất vọng, nhưng trên đường trở về Đinh Nhất lại đột nhiên nói lạnh tanh: “Ngay từ đầu đã không thể là đứa trẻ này...”
Tôi nghi ngờ hỏi anh ta: “Tại sao nói như vậy?”
“Không phải mọi người nói thứ kia phải tìm cho mình một người mẹ tạm thời sao? Thế thì làm sao nó lại để mình lưu lạc đến một nơi như trại trẻ mồ côi được?” Đinh Nhất nói sâu xa.
Đúng vậy! Bây giờ đối với thứ kia mà nói, viện phúc lợi chắc chắn không phải chỗ đến tốt nhất
Nếu nó muốn giấu mình cho kín, gia đình bình thường mới là lựa chọn hàng đầu
Nghĩ đến đây, tôi bảo Bạch Kiện lấy tài liệu của những đứa trẻ vừa rồi ra, tôi phải xem lại mới được...
Bởi vì tất cả những tài liệu này đều không có ảnh chụp, cho nên trong lúc nhất thời chúng tôi cũng không thể chắc chắn những đứa trẻ được cha mẹ nhận về có phải là đứa mà họ vốn muốn tìm hay không? Bởi vậy chúng tôi chỉ có thể đến từng nhà xác nhận lại lần nữa
Lượng công việc này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn nữa nếu hơi không cẩn thận, sẽ có thể để sót kẻ đáng ngờ nhất
Cho nên nói đi nói lại, chúng tôi vẫn phải đi cùng mới được.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, tôi giao cho Bạch Kiện một cách phân biệt nhanh nhất, đó chính là bảo anh ta cử người đi điều tra xem những đứa trẻ đó có quay lại sinh hoạt như trước hay không
Bởi vì trẻ con ở tuổi này chắc chắn đã đi nhà trẻ, nhưng nếu đứa trẻ bọn họ nhận về không phải là đứa vốn có trước kia, chắc chắn là sẽ không đi nhà trẻ được nữa rồi, nếu không chẳng phải liếc mắt là bị người ta nhận ra đây là “Ly miêu tráo Thái tử” sao?
Bạch Kiện thấy cách tìm kiếm này của tôi đúng là rất đáng tin cậy, vì thế anh ta lập tức cho người đi điều tra..
Không đến nửa ngày đã có tin tức báo về
Hóa ra trong những đứa trẻ đó, chỉ có một cậu bé tên Triệu Vĩ Thông luôn ở nhà vì lý do sức khỏe, còn lại tất cả đều đi học hoặc đi nhà trẻ.
Sau khi nghe xong, tôi lập tức bảo Bạch Kiện đừng đánh động cha mẹ của đứa trẻ, đến nhà trẻ tìm ảnh chụp của nó trước khi đi lạc, sau đó chúng tôi hẵng đến cửa để xác nhận Triệu Vĩ Thông đó có phải là Triệu Vĩ Thông lúc ban đầu hay không...
Mà khi chúng tôi cầm được ảnh chụp của Triệu Vĩ Thông trước đây do đồng nghiệp của Bạch Kiện lấy về từ nhà trẻ thì tất cả đều trợn tròn mắt
Cậu bé đang chùi khuôn mặt đỏ như quả trứng trong ảnh rõ ràng chính là Tiểu Cường trong viện phúc lợi kia mà?!
Bạch Kiện giật mình nói: “Con ruột của mình cũng có thể nhận nhầm ư? Trên đời còn có cha mẹ như vậy à?!”
Chú Lê nghe thể thì thở dài: “Không phải bàn cãi về khả năng mê hoặc lòng người của thứ kia
Chẳng những nó có thể mê hoặc cha mẹ của Triệu Vĩ Thông, đồng thời còn có thể phá hủy toàn bộ ký ức của Triệu Vĩ Thông, khiến chính cậu bé cũng không biết mình là ai...”