*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vốn cha mẹ Triệu Vĩ Thông mới chuyển đến đây định cư vào một năm trước, cho nên bọn họ không có họ hàng bạn bè quá thân thiết ở chỗ này
Nói cách khác, trừ giáo viên và các bạn học ở nhà trẻ của Triệu Vĩ Thông ra, ắt hẳn là không có ai phát hiện Triệu VĩThông hiện giờ không phải Triệu Vĩ Thông trước đó.
Lúc trước Triệu Vĩ Thông “đi lạc” cũng khá kỳ lạ
Từ lúc đứa trẻ bị lạc đến khi cảnh sát tìm được không đến mười phút, nói cách khác gần như là phía bọn họ vừa mới đi lạc, bên phía cảnh sát đã tìm được đứa trẻ
Nhưng cặp cha mẹ sơ ý này phải sau3nửa ngày mới đến đồn công an báo án, nói bị lạc mất con của mình
Mà dựa theo ghi chép về việc tìm thấy Triệu Vĩ Thông thật, cũng chính là Tiểu Cường, sau một ngày cậu bé mới được cảnh sát phát hiện đang đứng một thân một mình ở đầu đường khóc thút thít.
Sau đó, Bạch Kiện cũng từng hỏi người đồng nghiệp ghi nhận vụ án lúc ấy, khi cặp cha mẹ này và Triệu Vĩ Thông giả nhận nhau, không có chỗ nào không thích hợp à? Đồng nghiệp kia lắc đầu nói: “Thật sự không có chỗ nào không thích hợp, giống như trẻ con bình thường lạc đường nhìn thấy cha mẹ thôi, cha mẹ mắng và1con khóc lóc, cuối cùng đứa con cũng gọi cha mẹ, hai vợ chồng kia ôm chặt lấy con, vẻ mặt mừng rỡ..
Chẳng ai có thể nghi ngờ đứa trẻ này lại không phải là con trai ruột của bọn họ.”
Lúc ấy tôi nghe Bạch Kiện nói xong, còn hỏi tại sao không đối chiếu ADN? Bạch Kiện trừng mắt lườm tôi: “Lạc mất có mấy tiếng còn cần đối chiếu ADN hả?”
Tôi thấy cũng phải, gặp được tình huống kiểu này, thông thường là đứa trẻ nhận đúng cha mẹ thôi
Thời buổi này làm gì có mấy cha mẹ nhận nhầm con và trẻ con nhận nhầm cha mẹ chứ, mà xác suất cùng lúc xảy ra cả hai việc đó lại6càng thấp hơn.
Để không đánh rắn động cỏ, trước hết chúng tôi bảo đồng nghiệp của Bạch Kiện tìm hiểu thử tình hình hiện giờ của Triệu Kiến Hoa, còn tôi và Đinh Nhất mỗi ngày đều đến khu chung cư Kinh Hoa của nhà họ nằm vùng, xem thử có nhìn thấy Lý Như dắt Triệu Vĩ Thông giả ra ngoài dạo quanh không
Đáng tiếc chúng tôi canh chừng dưới nhà Triệu Kiến Hoa ba ngày, lại chỉ thấy Triệu Kiến Hoa mỗi ngày đi làm vào sáng sớm và tan việc vào buổi tối, chứ không hề nhìn thấy Lý Như đưa Triệu Vĩ Thông giả ra ngoài...
Cứ tiếp tục như vậy thì phải chờ tới khi nào đây?! Vì vậy4tôi tìm Bạch Kiện bàn bạc, xem có thể tìm cái cớ vào nhà Triệu Kiến Hoa xem tình hình không? Bạch Kiện ngẫm nghĩ và nói: “Cũng không phải không được, nhưng sợ nếu cố ý quá sẽ không khiến cho đứa trẻ kia nghi ngờ chứ?”
Tôi biết lời Bạch Kiện nói không phải không có lý
Thứ kia bây giờ thành tinh rồi, lỡ đấu để nó phát hiện chúng tôi đã xác định được vị trí của nó, không chừng nó sẽ chơi chiều kim thiền thoát xác với chúng tôi, đến lúc đó nếu còn muốn tìm được nó sẽ rất khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt cách có thể gõ cửa nhà họ mà không gây nghi ngờ..
cũng3chỉ có giả vờ làm nhân viên công tác xã hội, lấy cớ điều tra hộ gia đình để vào xem tình huống
Chúng tôi và người bên phía cảnh sát đều không thích hợp ra mặt, hơn nữa tôi cũng tin rằng mỗi năm nhân viên công tác xã hội đều sẽ đến thăm để điều tra hộ tịch, cho nên trong tình huống bình thường sẽ không khiến cho bạn họ nghi ngờ
Để tiện cho chúng tôi quan sát tình hình trong nhà Triệu Kiến Hoa hơn, Bạch Kiện đeo máy quay cho hai nhân viên nữ đến thăm và điều tra hộ tịch, để dễ bề ghi hình một vài tình huống trong nhà.
Sáng hôm sau, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi, Đinh Nhất và Bạch Kiện cùng ngồi canh trong xe ở dưới lầu nhà Triệu Kiến Hoa, nhìn hai nhân viên công tác xã hội đi vào tòa nhà của Triệu Kiến Hoa...
Để không làm cho “Triệu Vĩ Thông” nghi ngờ, Bạch Kiện cố ý dặn hai đồng chí nữ kia đừng vừa đi lên đã đến thẳng nhà Triệu Kiến Hoa gõ cửa, nếu đi điều tra hộ tịch, vậy phải đến tất cả các hộ trong tầng lầu mới được
Tôi thấy trưởng phòng Bạch quả nhiên làm việc cẩn thận, bèn cười và bảo: “Kinh nghiệm chiến đấu phong phú quá...” Bạch Kiện bĩu môi: “Lúc anh giao tiếp với phần tử phạm tội, cậu còn chưa tốt nghiệp đâu.”
Tôi tức giận: “Lão đồng chí chẳng biết khiêm tốn là gì cả, khen anh hai câu mà anh còn tạo nét!”
Trong thời gian sau đó, chúng tôi ngồi tám chuyện lung tung ở trong chiếc xe giám thị đã được cải tiến của đơn vị Bạch Kiện, cứ nói hết câu này đến câu khác..
Dựa theo kế hoạch, hai nữ đồng chí kia hẳn là vào mỗi nhà không đến hai mươi phút, cho dù hai cô ấy có đi cả ba nhà thì hơn một tiếng đồng hồ cũng phải xuống dưới này rồi.
Nhưng trong buổi sáng, đám người chúng tôi đợi ở dưới lầu sắp hai tiếng đồng hồ rồi mà không thấy hai đồng chí nữ kia đi xuống
Một dự cảm xấu dấy lên trong tim tôi, tôi vội nói với Bạch Kiện
“Anh mau gọi điện cho hai chị kia đi, hỏi xem sao các chị ấy còn chưa xuống?” Có vẻ như Bạch Kiện cũng phát hiện sự tình không đúng lắm, anh ta vội vàng bấm gọi cho một nữ đồng chí, nhưng điện thoại reo liên tục mà không có người nghe...
Tôi thấy sắc mặt Bạch Kiện sầm xuống, bèn thúc giục: “Mau gọi cho người kia!”
Kết quả vẫn không có người nghe..
Hai nữ đồng chí này đều là nhân viên công tác xã hội, do Bạch Kiện đi chào hỏi lãnh đạo bên ban cộng đồng mới mượn được, nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì Bạch Kiện không gánh nổi.
Phản ứng đầu tiên của tôi ngay lúc đó là muốn kéo cửa xe đi ra ngoài, dù có thế nào cũng không thể nhìn hai chị kia xảy ra chuyện được phải không? Nhưng khi tay của tôi mới vươn ra, còn chưa kéo được của xe thì bỗng có một tiếng “Bành” rất lớn vang lên, trên trần xe của chúng tôi lõm hẳn xuống!
Lúc ấy ở trong xe ngoài tôi và Đinh Nhất, thì còn lại đều là người của Bạch Kiện, tất cả chúng tôi đều ý thức được thứ đập lên trần xe của chúng tôi có thể là cái gì, nhưng chúng tôi lại rất sợ mình bất hạnh đoán đúng..
Thứ đập nên nóc xe giám thị của cảnh sát đúng là một người, chính là một trong hai nữ đồng chí được Bạch Kiện phái lên nhà Triệu Kiến Hoa làm điều tra hộ khẩu
Bạch Kiện xuống xe nhìn thấy thế, tóc anh ta dựng đứng hết cả lên, anh ta vội tiến đến kiểm tra tình huống của bà chị kia.