*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. May mà đúng lúc này, Bạch Kiện và Đinh Nhất cũng chạy lên đến nơi, vừa vặn cản đường của “hai mẹ con” kia.
Lý Như vừa nhìn thấy có thêm người lên đây, nét mặt tỏ rõ vẻ nhẹ nhõm, xem ra cô ta thật sự đã coi tôi là kẻ tâm thần muốn cướp con
Nhưng Triệu Vĩ Thông đang nắm tay cô ta thì hiểu chuyện gì đang diễn ra, nó lập tức khóc ẩm
lên.
Lý Như vội vàng bế Triệu Vĩ Thông lên dỗ: “Tiểu Thông đừng sợ, mẹ đưa con về nhà nhé.”
Vừa nghe được về nhà, Triệu Vĩ Thông ngừng khóc ngay, thút thít nhìn về phía tôi bằng vẻ mặt vô cùng tủi thân, thế nhưng trong ánh mắt lại đầy sự đắc ý
Lúc này tôi nháy3mắt ra hiệu với Bạch Kiện, anh ta cũng nháy mắt lại bày tỏ hiểu ý tôi, thế là anh ta bước lên chặn Lý Như lại, sau đó rút thẻ cảnh sát ra nói: “Chào chị, tôi là cảnh sát...” Lý Như thấy Bạch Kiện là cảnh sát, lập tức bước ra phía sau anh ta, cô ta chỉ vào tôi và tố giác: “Người kia bị bệnh tâm thần, anh ta muốn cướp con của tôi!” Bạch Kiện nhịn cười, nghiêm trang nói: “Chúng tôi cũng vừa nhận được điện thoại báo cảnh sát, nói có một người đàn ông dáng vẻ khả nghi đang đi lại trong khu chung cư, nếu chị đã nói anh ta định cướp con của chị, vậy thì theo chúng tôi về độn1làm bản tường trình đã!”.
Lý Như không vui: “Còn phải đến đồn cảnh sát? Có thể làm ở đây luôn không? Thể trạng của con trai tôi không tốt, không thể ở bên ngoài lâu.” Bạch Kiện thì thầm nói với Lý Như: “Chị này, chị phải nghĩ kĩ đi, nếu như chị không đi theo chúng tôi thì chúng tôi không thể lập án được, không lập án sẽ không bắt được tên này, đến lúc đó sẽ phải thả hắn ra, nếu sau này hắn lại đến đây gây rối thì phải làm sao?”
Lý Như nghe xong sắc mặt cứng đờ, có lẽ cũng sợ tên xấu xa là tôi sau này sẽ quay lại tính sổ, nên cắn răng nói: “Vậy được, chúng tôi sẽ đi cùng với6các anh!” Không ngờ lúc này Triệu Vĩ Thông đột nhiên khóc ầm lên: “Con muốn về nhà! Mẹ ơi con muốn về nhà!”
Lý Như khó xử nói với Bạch Kiện: “Đồng chí cảnh sát này, anh xem con tôi cứ khóc mãi, hay là anh đợi tôi gọi chồng tôi về trông con rồi tôi đi cùng các anh được không?”
Bạch Kiện cũng không làm khó cô ta, đồng ý cùng về nhà cô ta ngồi chờ chồng cô ta về sau đó đến Cục cảnh sát cho lời khai
Cuối cùng, Bạch Kiện còn tỏ vẻ trước mặt Lý Như, mà để Đinh Nhất coi tôi như “phần tử xấu” áp giải xuống xe.
Nhưng tôi không yên tâm để Bạch Kiện đi theo Lý Như về nhà, nên bảo Đinh4Nhất đưa răng thú cho Bạch Kiện đeo, phòng ngừa chuyện bất ngờ..
đến khi chúng tôi xuống tầng một, thì thi thể bà chị ngã từ trên cao xuống và bà chị được tôi cứu bị chấn động tinh thần nghiêm trọng đã được nhân viên cấp cứu 120 đưa đi rồi.
Chuyện xảy ra đến bước này khiến vụ việc trở nên khá nghiêm trọng, có lẽ bây giờ Bạch Kiện ngồi ở trên kia cũng chẳng khác gì đang ngồi trên bàn chông, vì ngay chính bản thân anh ta cũng không biết nên giải thích với người nhà bà chị làm công tác xã hội kia thế nào.
May mà trên người bọn họ đều có camera ghi chép, mặc dù rơi từ trên cao xuống cũng có chỗ bị3hỏng, nhưng sản phẩm điện tử chỉ cần không bị đốt thành tro, thì nhân viên kỹ thuật đều có cách để khôi phục lại hình ảnh
Bây giờ tôi chỉ lo lắng cho Bạch Kiện và hai người đồng đội của anh ấy, vì tên tà thần kia rất quỷ kế đa đoan, bây giờ hắn đã biết chúng tôi biết việc này, nên khó mà đảm bảo hắn sẽ không làm ra chuyện gì hại người hại mình,
Nghĩ vậy, tôi và Đinh Nhất quay lại trên tầng, lặng lẽ núp trong hành lang nhà Lý Như bí mật giám sát của nhà bọn họ, nhỡ nếu có tình huống nào dị thường, chúng tôi có thể đến cạnh nhóm Bạch Kiện ngay.
Không bao lâu sau, chồng của Lý Như là Triệu Kiến Hoa vội vội vàng vàng quay về nhà, có lẽ anh ta đã nhận được điện thoại của vợ nên vội vàng về sớm
Thật ra, trong tình huống bình thường, mối quan hệ giữa mẹ và con là vững chắc nhất, cho nên chúng tôi muốn tách Lý Như và Triệu Vĩ Thông ra, chính là vì muốn đưa Lý Như đến trại trẻ mồ côi gặp Triệu Vĩ Thông thực sự, như vậy sẽ chặt đứt mối qua hệ “mẹ con” giả tạo này
Tất nhiên chúng tôi cũng sẽ không bỏ mặc Triệu Kiến Hoa, mà để Đinh Nhất ở lại ngoài cửa canh chừng tình hình trong nhà...
Lúc Lý Như và Bạch Kiện cùng đi xuống tầng, tôi thở phào một hơi, dù sao bọn Bạch Kiện cũng chỉ là người bình thường, nếu bị tà thần mê hoặc thì sẽ thành chuyện lớn mất.
Lúc đầu Lý Như vẫn nghĩ bọn Bạch Kiện đưa minh về đồn cảnh sát làm đơn trình báo, đến tận khi cô ta thấy càng đi đường càng vắng, mới nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Đến lúc này Bạch Kiện không thể không nói rõ với cô ta: “Bây giờ chúng tôi đưa cô đến trại trẻ mồ côi, ở đó có một đứa bé hy vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi xác định thân phận của bé.”
Sắc mặt Lý Như tái nhợt: “Sao lại muốn tôi đến xác định thân phận của đứa bé: Tôi không hiểu ý các anh?” Tôi nín nhịn nói với Lý Như: “Chị à, không phải tôi nói điên nói khùng đâu, con của chị bây giờ đang ở trại trẻ mồ côi
Nếu chị không tin tôi chỉ có thể hỏi những cảnh sát ở đây..
Chị có thể không tin lời của tôi, những lời nói của cảnh sát thì chị cũng nên tin chứ?” Lý Như ngơ ngác nói: “Con của tôi rõ ràng vẫn ở bên cạnh tôi, nhưng vì sao các anh cứ năm lần bảy lượt muốn tôi phải đi gặp con của người khác chứ?”
Bạch Kiện bèn nói luôn: “Chỉ là đi nhìn mặt một lần thôi, chị không lỗ cũng không bị lừa, nhưng chị có từng nghĩ đến việc, nếu như đứa bé trong trại trẻ mồ côi thật sự là con trai Triệu Vĩ Thống của chị, vậy thì nó đã phải ở trại trẻ gần nửa năm rồi! Chị nghĩ lại có thể không thương xót sao...”