*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc trở về, tôi không nói chuyện suốt đường đi
Mặc dù ngoài miệng tôi nói kiên cường là thế, nhưng thật sự gặp lúc khó giữ được cái mạng nhỏ này, trong lòng khó tránh khỏi vẫn cảm thấy hơi rối loạn.
Lúc trước trẻ người non dạ, mọi thứ đều có cha mẹ chịu trách nhiệm, là họ kéo dài mạng sống cho tôi bằng dương thọ của mình trong tình huống tôi không hề biết chút gì, nên mới có thể để tôi tự do tự tại cho tới bây giờ
Có lẽ lý do tôi luôn giao tiếp với những vật tà ma đó là bởi vì tôi đáng lẽ phải là người chết từ lâu rồi!!
Đinh Nhất thấy tôi vẫn luôn im re không lên tiếng thì khẽ thở dài: “Cậu đừng lo3lắng quá, chúng tôi sẽ nghĩ ra cách giải quyết.”
Tôi quay đầu lại nhìn Đinh Nhất vẫn luôn hướng mắt về phía trước và nói: “Tôi thật sự không sao mà, không phải tôi chưa từng đến Âm Ti
Mặc dù không muôn màu muôn vẻ bằng dương gian, nhưng tổng thể mà nói vẫn khá lắm
Đến lúc đó nếu tôi không muốn chuyển thể thì tìm lão Bạch và lão Hắc vòi một chức quan sai, vẫn có thể xuyên qua hai giới âm dương như thường
Đúng rồi, đến lúc đó khi tôi được nghỉ không có việc gì làm, còn có thể đến thăm anh và Chú Lê, như vậy cũng khá tốt mà?” Đinh Nhất quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có sự lo lắng nói không nên lời
Thật ra tôi biết1mình không cần giả vờ kiên cường ở trước mặt Đinh Nhất
Tôi nói những lời này chẳng qua cũng là đang tự an ủi mình mà thôi..
Về đến nhà rồi, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được
Vì thế tôi bèn bò dậy lục tung đồ lên, lôi tất cả gia tài mà mình tích cóp được mấy năm nay ra
Tôi không muốn chờ đến sau khi chết mới hối hận mình còn chưa xài hết tiền trong ngân hàng.
Mà khi tôi nhìn số dư tám con số trong tài khoản ngân hàng, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều thật là buồn cười
Lúc trước còn nghèo thì vốn liếng lớn nhất là thời gian, nhưng hôm nay thứ thiếu nhất lại là thời gian
Đinh Nhất thấy tôi không6ngủ được mà cứ mân mê mấy thứ này ở phòng khách thì nói với tôi bằng vẻ khó chịu: “Cậu làm gì đấy? Còn chưa đi ngủ à?” Thấy Đinh Nhất bị tôi đánh thức, tôi vội vẫy tay với anh ta và nói: “Vừa hay anh cũng tỉnh rồi, tôi có một số việc muốn nói một tiếng trước với anh...” Đinh Nhất nghe xong thì nghi ngờ bước tới, kết quả khi anh ta nhìn thấy những thứ trong tay tôi, lông mày liền nhăn lại: “Cậu có bệnh à? Đêm hôm ở đây tính tài sản!!” Tôi cũng không giận mà kiên nhẫn kéo anh ta ngồi xuống và nói: “Anh cũng biết đời này tôi không có đam mê nào khác, chỉ thích tiền
Sổ tiết kiệm này, thẻ ngân hàng,4còn có mấy tờ giấy chứng nhận bất động sản chính là toàn bộ gia tài của tôi
Nếu có một ngày..
tôi nói là nếu có một ngày tôi đột nhiên đi xa, anh phải xử lý thích đáng mấy thứ này thay tôi.” “Cậu nói linh tinh cái gì đấy!?” Đinh Nhất đột nhiên sửng cồ lên.
Tôi lập tức vỗ nhẹ Đinh Nhất, dịu giọng xoa dịu anh ta: “Anh nói nhỏ một chút! Đêm hôm thế này để hàng xóm nghe được không hay đâu!” Đinh Nhất cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi mất kiềm chế, vì thế anh ta hơi ổn định lại cảm xúc rồi nói: “Tự dưng đêm hôm cậu lục ra mấy thứ này là đang bàn giao chuyện hậu sự với tôi đấy à?! Cậu bàn giao với3tôi phải không? Có gan thì ngày mai cậu gọi chị gái với anh rể cậu tới, bàn giao với họ luôn đi!” Tôi vội cười nịnh nọt: “Tôi điên rồi mới nói với họ! Họ đều là người bình thường
Chưa đến lúc cùng cực thì có một số việc không thể tùy tiện nói cho bọn họ..
Trước tiên anh đừng vội, nghe tôi nói hết đã, tiền trong ngân hàng của tôi...”.
Ai ngờ Đinh Nhất đột nhiên ngắt lời tôi một cách thô bạo: “Tôi không muốn nghe
Tôi cũng không rõ những việc này, cậu bàn giao cho sự phụ tôi đi!” Sau khi nói xong, anh ta đứng bật dậy và ra khỏi cửa, bỏ lại một mình tôi trợn mắt há hốc mồm ngồi ở trong phòng khách
Đến lúc này tôi mới chợt hiểu ra, Đinh Nhất còn không thể chấp nhận cục diện này hơn cả chính tôi..
Có lẽ chúng tôi đã quen với sự tồn tại của nhau từ lâu
Nếu đổi vị trí, tôi cũng không chấp nhận được y như thế
Ngẫm lại, trước đây tôi đã trải qua đủ trường hợp, cũng coi như là vượt sóng to gió lớn
Nguy cơ lớn hơn tôi đều có thể vượt qua, sao bây giờ mới vừa sống được vài ngày yên ổn thì dương thọ của tôi đã tới cuối mẹ nó rồi?!
Buổi tối hôm đó tôi xem những thứ này trên bàn trà và ngồi ở ghế sofa cả đêm
Sau khi trời sáng, Đinh Nhất mới cả người ướt đẫm trở về..
Lúc này tôi mới phát hiện không biết từ bao giờ bên ngoài đã đổ mưa nhỏ
Vừa vào của anh ta đặt bữa sáng lên bàn, sau đó nói với tôi bằng giọng rầu rĩ: “Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho sự phụ tôi rồi
Ông ấy bảo cậu đừng lo lắng, ông ấy sẽ nghĩ ra cách.”
Tôi cười khổ: “Còn có thể nghĩ ra cách gì? Mượn thì sao? Hậu quả của việc mượn thọ lần trước là khiến cha mẹ tôi qua đời sớm, sao tôi còn đồng ý cách mượn thọ này được chứ? Tôi không muốn đổi mạng của mình bằng mạng của người khác...”
Đinh Nhất thấy tôi ngồi đó với đôi mắt thâm quầng thì biết chắc chắn tôi cũng không ngủ cả đêm
Vì thế anh ta khẽ thở dài và nói: “Ăn sáng đi, sau đó vào ngủ một giấc
Đến trưa chúng ta đi tìm sư phụ tôi
Đến giờ đó chắc chú họ của cậu cũng tới rồi.” Tôi vừa nghe nói chú họ tới, trong lòng ít nhiều yên tâm hơn
Có lẽ..
nói không chừng chuyện này cũng không tệ đến mức tận cùng thì sao? Một giấc ngủ dậy đã là hơn một giờ chiều
Cơn mưa nhỏ bên ngoài vẫn còn đang tí tách không ngừng
Tôi rời giường đi ra phòng khách thì thấy Đinh Nhất đang nói chuyện điện thoại với Chú Lê, có lẽ là chú ấy hỏi tại sao chúng tôi còn chưa qua đó?
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Nhất nhìn thấy tôi đã dậy, vì vậy ra vẻ nhẹ nhàng nói với tôi: “Dậy rồi à? Sư phụ tôi gọi điện thoại tới kêu chúng ta qua đó ăn cơm, chú họ cậu cũng đã tới rồi.”
Tôi lúc lắc cái đầu hãy còn mơ màng: “Đã hơn một giờ rồi, sao anh không đánh thức tôi dậy?”
“Không sao, giờ này qua đó cũng kịp...” Đinh Nhất bình tĩnh đáp
Khi đến nhà Chú Lê thì mưa đã tạnh
Chú ấy đang ngồi ở bàn đá trong sân trò chuyện với chú họ
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, họ cùng nhau quay đầu nhìn về phía tôi
Tôi lập tức trưng cái mặt cười ra nhìn bọn họ và nói: “Đã uống rồi ạ? Sớm biết rằng Chú Lê làm một bàn rượu và thức ăn như vậy, cháu đã bảo Đinh Nhất đánh thức cháu sớm hơn rồi.”
Chú Lê cười to: “Không phải là để mời cơm chú họ cháu đó ư? Nhanh rửa tay lại đây ăn cơm.”