Người Tìm Xác

Chương 188: Ẩn tình năm đó



Nhưng thực tế, giả vẫn hoàn giả, người mới như tôi leo được lên đến 6000m đã là ông trời phù hộ rồi.

Quả nhiên chưa đi được một tiếng, tôi đã bắt đầu thở hồng hộc. Cuối cùng vẫn phải được Đinh Nhất dìu thì tôi mới đuổi kịp mọi người. Tôi nhìn lại, chỉ có mình là chậm nhất, không ngờ người làm Software Developer như Hoắc Trường Lâm mà thể lực lại tốt như vậy?

Hơn nữa, tôi cảm thấy mình chỉ đi bình thường, nhưng trong ngực lại như có lửa đốt đến khó chịu. Đa Cát rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của tôi, có lẽ đã nhìn ra tôi mới là người yếu nhất trong đội, cần được bảo vệ nhất.

Dần dà, đường càng lúc càng khó đi, mặt đường cũng từ từ có tuyết đọng. Tuy đôi giày tôi đi vừa thô vừa nặng, rất thích hợp để di chuyển trên tuyết, nhưng đi đường vẫn rất khó khăn.

Tuy xung quanh đều là tuyết đọng, nhưng không khí lại hanh khô. Tôi cảm thấy họng của mình sắp cháy đến nơi rồi! Tôi càng đi càng đuối sức, cuối cùng Đinh Nhất phải đưa một bình dưỡng khí cho tôi hít thở.

Đa Cát thấy cứ đi tiếp như vậy cũng không phải cách, bèn bảo mọi người ngồi nghỉ một chút. Dù sao bây giờ mặt trời vẫn còn ở trên cao, nhiệt độ cũng không thấp lắm, ngoại trừ tia tử ngoại mạnh hơn thì cũng không có gì đáng lo.

Đinh Nhất đưa một bình nước, lại cho tôi ăn một cây rễ vàng. Tôi nhận lấy, uống một hớp lớn rồi mới thấy nước này ngòn ngọt?

“Đây là nước gì thế?” Tôi thắc mắc hỏi.

Đinh Nhất cười như thần kinh: “Đây là Hoắc Trường Lâm nói cho tôi biết, bảo tôi đưa theo ít nước đường, đợi đến khi thể lực của cậu không chịu nổi thì có thể uống một chút…”

Tôi nghe thấy là đường thì uống thêm một hớp lớn nữa, sau đó ăn hết cây rễ vàng kia. Nói thật, tôi cũng không quan tâm mấy thứ này có đối phó được với chứng phản ứng cao nguyên hay không, dù sao bây giờ cũng chỉ là để chống đỡ về tâm lý hơn thôi!

Đa Cát, chú Lê và Hoắc Trường Lâm bàn bạc với nhau. Xem thể trạng của chúng tôi bây giờ, rất khó để lên đến 6000m, cùng lắm cũng chỉ đến được nơi nghỉ ngơi tiếp theo ở 5800m đã là tốt lắm rồi. Anh ta cũng vì suy nghĩ cho an toàn của chúng tôi. Phản ứng cao nguyên có thể nặng hoặc nhẹ, nhỡ xảy ra vấn đề nghiêm trọng như phổi tích nước thì rất dễ chết!

Tôi biết Đa Cát đang nói tới mình. Thật sự là tôi càng đi càng mệt, càng đi càng buồn ngủ, bèn bảo Hoắc Trường Lâm đến để cảm nhận tàn hồn trên người anh ta lần nữa, không thể mù quáng đi tiếp như vậy được.

Sau khi gọi Hoắc Trường Lâm đến, tôi hỏi anh ta có biết địa điểm Hoắc Trường Tùng mất tích cụ thể là ở đâu không, anh ta nói quanh co một lúc: “Có lẽ là dưới 6000m…”

Tôi sao lại cứ cảm thấy Hoắc Trường Lâm này gạt mình điều gì vậy nhỉ? Tôi bèn kéo anh ta, định cảm nhận tàn hồn của Hoắc Trường Tùng lần nữa. Trước đây tôi chưa từng đến Tây Tạng, nên không biết leo lên Everest là tình huống như thế nào.

Nhưng bây giờ ít nhiều gì tôi cũng đã hiểu hoạt động này, cảm thấy năm đó Hoắc Trường Tùng không thể một mình leo lên núi được, mà nhất định phải có bạn đi cùng, người này là ai? Còn sống hay đã chết? Hoắc Trường Lâm không hề nhắc tới chuyện này, chắc chắn anh ta có chuyện gì đó gạt chúng tôi…

Tôi cố gắng yên tĩnh cảm nhận… Người đàn ông đi trên núi tuyết kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng vì kính mắt và băng tuyết trên mặt nên tôi hoàn toàn không nhìn rõ được ngoại hình của anh ta, cùng lắm cũng chỉ thấy anh ta hơi giống Hoắc Trường Lâm thôi.

“Anh! Anh chờ em với!” Một giọng đàn ông vang lên phía sau, tiếp đó tôi trông thấy một người đàn ông khá giống anh ta đang đuổi theo, nhưng hiển nhiên là hơi khó khăn một chút, không có thể lực tốt được như người đàn ông kia.

Người đàn ông phía trước quay lại nói: “Cố gắng lên Trường Lâm, chúng ta sắp lên đến 5800m rồi!”

Lúc tôi định tiếp tục xem thì lại bị một sức mạnh kéo về thực tế, tôi thấy Hoắc Trường Lâm nhìn mình với vẻ hoảng sợ: “Cậu thấy cái gì rồi?”

Tôi lạnh nhạt nhìn, không ngờ anh ta lại có thể bài xích tâm trí của tôi, hoặc có thể nói là anh ta từ chối để tôi tiếp tục cảm nhận tàn hồn của Hoắc Trường Tùng.

“Tại sao anh không nói cho chúng tôi biết, năm đó anh cũng ở trên núi?” Tôi lạnh giọng hỏi.

Mặt Hoắc Trường Lâm trắng bệch, mãi lâu vẫn không trả lời câu hỏi của tôi.

Chú Lê nghe xong thì mặt cũng tối sầm lại, nói với Hoắc Trường Lâm: “Tổng giám đốc Hoắc, không biết vì sao cậu không chịu nói cho chúng tôi biết sự thật. Nhưng nếu cậu thật sự muốn tìm được di thể của anh trai mình, tôi mong cậu có thể nói thật, được không?”

Hoắc Trường Lâm đau khổ lau mặt, sau đó mới kích động nói: “Đúng vậy, năm đó tôi đã đi cùng anh trai. Anh ấy cũng vì cứu tôi nên mới chết, vì thế tôi rất sợ phải nhớ lại chuyện năm đó!”

Thì ra năm đó hai anh em nhà họ Hoắc đã tham gia lần leo núi Everest. Trong đội lúc đó có tổng cộng 12 người, lần đó họ chỉ định lên chỗ dã ngoại cao 6500m chứ không định leo lên đỉnh.

Nhưng lúc leo chưa đến 6000m thì gặp phải bão tuyết, mọi người trong đội đều lạc nhau. Hoắc Trường Tùng lúc đó kéo theo Hoắc Trường Lâm không hề có kinh nghiệm, trốn dưới một sườn núi để tránh gió, chờ đội cứu viện…

Lúc ấy, Hoắc Trường Lâm bị quáng tuyết trầm trọng, cảnh vật trước mắt nhòe đi, hoàn toàn không thích hợp để đi tiếp nữa. Nhưng hai anh em họ tránh gió dưới sườn núi này cả buổi mà mãi không đợi được ai lên cứu viện.

Tuy gió tuyết đã dịu hơn, nhưng mắt Hoắc Trường Lâm đã không còn nhìn thấy nữa, nếu dẫn anh ta xuống núi bây giờ thì thật sự quá nguy hiểm! Vì thế Hoắc Trường Tùng quyết định xuống núi một mình cầu cứu, để Hoắc Trường Lâm ở yên chờ. Kết quả Hoắc Trường Lâm chờ mãi, chờ được đến lúc các nhân viên cứu hộ đến nhưng vẫn không thấy anh trai đâu.

Anh trai Hoắc Trường Tùng mất tích từ đó, không ai biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì trên đường đi cầu cứu. Nhưng nghe nhân viên cứu viện nói, cùng ngày hôm đó, ở độ cao 5600m đã có một trận tuyết lở quy mô nhỏ, chắc Hoắc Trường Tùng đã bất hạnh gặp nạn.

Hoắc Trường Lâm được đưa đến bệnh viện chữa trị gấp, mấy ngày sau mắt anh ta đã bình phục, nhưng vẫn không tìm được anh trai. Về sau, anh ta đã nhiều lần bỏ tiền thuê đội cứu hộ chuyên nghiệp lên núi tìm người, nhưng vẫn không tìm được di thể của Hoắc Trường Tùng.

Hoắc Trường Lâm nói đây là nỗi đau cả đời anh ta. Lúc đó nếu không phải thể lực của anh ta không tốt, anh trai đã không phải xuống núi cầu cứu một mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Đến tận bây giờ, anh ta vẫn cực kỳ hối hận, không biết năm đó sao lại điên rồ muốn leo núi với anh trai. Thật ra trong mấy năm qua, năm nào Hoắc Trường Lâm cũng tổ chức một đội đến đây tìm kiếm, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Bố anh ta cũng vì vậy mà rất oán trách anh ta, dù sao anh trai lớn lên với bố từ bé nên quan hệ với bố gần gũi hơn. Mấy năm qua, ông ấy vẫn không chấp nhận được chuyện của con trai cả, vì vẫn không tìm được di thể nên luôn tự gạt mình là anh ấy còn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.