Người Tìm Xác

Chương 1910: Xích tinh v n*



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau đó phải nhờ Đinh Nhất dùng mũi tên sắt kiểm tra từng viên gạch khác, chúng tôi mới có thể an toàn đi đến cuối thông đạo.

May mắn là tôi nhớ được lúc đó làm thế nào mà chúng tôi đi qua được, cho nên bây giờ tôi chỉ cần dựa theo cách đó quay lại là được

Ánh sáng phía bên này của ngôi mộ rất yếu, tôi vừa đi vừa dùng đèn pin chiếu lên đầu, hy vọng có thể tìm được thi cốt của ma nữ áo trắng..

Nhưng tôi đột nhiên phát hiện ra, sau khi tôi đi vào đoạn đường này thì ma nữ áo trắng kia đã biến mất không thấy đâu nữa, chẳng lẽ cô ta đã quay lại trong hài cốt của mình? Trong lúc tôi vẫn còn đang nghi3ngờ, thì tôi đột nhiên phát hiện ra trên đỉnh đầu tôi hình như có treo thứ gì đó? Tôi nhìn kĩ, phát hiện đó là một bộ váy áo của phụ nữ, vạt váy rất dài giống như bộ váy mà ma nữ áo trắng mặc trên người

Tôi vội vàng đi đến, sau đó dùng đèn pin chiếu lên trên tỉmỉ quan sát..

Từ dưới nhìn lên, trông nó giống như một bộ trang phục bị treo ngược vậy

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, bên trong vạt áo này có một đôi giày vải giống với chiếc giày mà ma nữ áo trắng kia đi dưới chân...

Chắc là đúng rồi, đây chính là tấm da của ma nữ áo trắng! Nhưng vấn đề là cô ta bị treo quá cao, cho dù tôi dùng ngọn giáo trong1tay kéo xuống, thì cùng lắm cũng chỉ có thể chạm đến nửa người trên của cô ta, chứ không thể nào chặt đứt được sợi dây đang treo cô ta được.

Trong lúc tôi đang phát sầu, thì ma nữ áo trắng lại hiện thân, không biết cô ta tìm được ở đâu một đống quần áo bồi táng ném dưới chân tối..

Lúc đầu tôi chưa hiểu cô ta có ý gì, đến tận khi cô ta làm động tác ném tôi mới hiểu ra, cô ta muốn tôi dùng những bộ quần áo này làm thành dây thừng, sau đó một đầu buộc thứ gì đó sắc bén, rồi cắt đứt sợi dây đang treo cổ ta

Những động tác này hơi khó so với khả năng của tôi, đầu tiên là tôi không nhìn rõ vị9trí trên đầu cô ta, nhỡ đâu ước lượng sai khoảng cách đâm vào người cô ta thì làm sao? Bây giờ cô ta chỉ còn lại một tấm da, nếu thực sự bị ngọn giáo đâm vào rách mất thì sao? Hơn nữa đống quần áo này đã bị bồi táng hơn hai nghìn năm rồi, chắc hẳn vải vóc đã bị phân hủy không còn hình dáng, làm sao có thể làm thành dây thừng được chứ?

Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của ma nữ áo trắng, tôi không thể không nhặt những quần áo này lên kiểm tra, kết quả lại khiến tôi ngạc nhiên, những bộ quần áo này vẫn còn rất chắc chắn...

Trong lòng tôi rất tò mò không hiểu những bộ trang phục này làm bằng chất liệu gì? Vì sao3đã bị bồi táng hơn hai nghìn năm mà vẫn còn giữ nguyên được tính chất ban đầu của lụa như thế? Chẳng lẽ đây chính là tơ lụa trong truyền thuyết?” Tôi không nghiên cứu nhiều về chất liệu quần áo, chỉ biết cái áo thun tôi đang mặc nếu không phải là thuần cotton thì là polyester, nên tự nhiên cũng không có cơ hội được tiếp xúc với loại tơ lụa cao cấp giống như thế này

Mà mấy thứ quần áo này có cao cấp thể nào, thì vận mệnh của bọn chúng cũng chỉ có thể là bị tôi xé ra thành dải..

Trong nhất thời tôi đột nhiên cảm thấy tội lỗi, nếu những nhà khảo cổ biết tôi đối xử với những bộ trang phục này như thế nào, thì chắc có3lẽ họ đều muốn đâm chết tôi cho rồi.

Tôi lấy con dao bạc của Đinh Nhất ra cắt những bộ quần áo này thành từng dải, sau đó bện chúng lại thành một sợi dây thừng to bằng đầu ngón tay.

Bây giờ trên người tôi chỉ còn con dao bạc này là vũ khí hiệu quả nhất, thế nên tôi cột nó vào một đầu dây, sau đó cuộn tròn dây thừng lại, đi qua đi lại trong gian mộ này tìm cảm giác

Mặc dù vũ khí này được làm tạm bợ, nhưng vẫn có cảm giác như là xích Tinh Vân vậy..

nhưng tôi ướm thử mãi vẫn không tìm được chỗ nào cảm thấy có thế ném phát ăn ngay, cắt đứt sợi dây thừng buộc tấm da kia

Sau đó tôi tìm một vị trí đứng tương đối hợp lý, nhìn vị trí bộ da người trên đầu, sau đó quyết tâm liều một lần quăng xích Tinh Vân trong tay ra.

Ban đầu tôi định dùng thứ này chặt đứt sợi dây buộc bộ da người, nhưng sau khi ném nó ra tôi nhận thấy muốn cắt sợi dây kia không dễ.

Quả nhiên, sau khi con dao bạc bay lên thì quẩn vào bên trên bộ da người, giống như quấn chặt vào bộ da người vậy

Tôi trợn tròn mắt, lần này thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài.

Trong lòng cuống lên, tay tôi không kiềm chế được lực, cứ thể dùng hết sức kéo dây thừng trong tay, muốn kéo con dao bạc lại..

Kết quả kéo một lúc thì có tiếng đồ vật rơi xuống rầm rầm, đập thẳng xuống chỗ trước mặt tôi

Chờ đến sau khi tôi phản ứng kịp thì mặt mũi đã đầy bụi, trong lòng còn ôm một bộ quần áo trắng nặng hơn bình thường..

Trong lúc hỗn loạn, tôi vẫn cảm nhận được một chút ký ức tàn hồn, thế là tôi nhanh chóng đặt vật kia xuống đất, sau đó xoa xoa lớp bụi trên mặt đèn pin rồi soi đèn nhìn kĩ..

Quả nhiên dưới bộ váy áo kia có một bộ da người mỏng như cánh ve.

Tấm da người này vô cùng hoàn mỹ, không biết chủ nhân ngôi mộ này đã dùng công nghệ nào để bảo tồn bộ da người hoàn hảo thế này

Vừa rồi tiếp xúc trực tiếp với nó, tôi đã cảm nhận được chút ký ức tàn hồn, hóa ra ma nữ áo trắng này tên là A La

Nhưng điều khiến tôi không thể ngờ tới là, cô gái đáng thương này khi còn sống lại là một ông chúa”! *ông chúa: là một tước hiệu hoàng gia Đông Á dành để gọi con gái của các chư hầu vương

Dưới triều Hán, con gái của hoàng để được gọi là công chúa, còn con gái của hầu vương thì được gọi là ông chúa, cách gọi này tương đương với cách gọi quận chúa bình thường

Theo cách phân chia địa vị thời bấy giờ, con gái của hầu vương không thể là kẻ bồi táng theo người chết được, không biết vì nguyên nhân gì mà cô ta lại xuất hiện trong ngôi mộ này? Có lẽ khi nãy thời gian tiếp xúc quá ngắn nên tôi chỉ cảm nhận được một chút ký ức của tàn hồn, nếu tôi muốn biết nhiều chuyện hơn thì tôi phải chạm vào tấm da này lâu hơn mới được

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên trên tấm da người, muốn cảm nhận ký ức khi còn sống của A La

Nhưng không biết có phải vì tấm da người quá mỏng hay không mà tôi sờ thử mấy lần đều không cảm nhận được gì

Nghĩ lại khi nãy tôi cảm nhận được ký ức là khi ôm bộ da này trong lòng, không lẽ tôi nhất định phải ôm bộ da này vào lòng mới được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.