Người Tìm Xác

Chương 215: Sư huynh gặp nạn



Tôi nghe vậy thì vui vẻ: “Làm cả đêm cũng không vất vả phí công rồi. Nhưng mà chú đúng là mưu mô thật đó! Còn bắt nhà họ Tiêu chi phong bì, lại bảo 10 xu cũng được! Ha ha, nếu cháu là người nhà họ Tiêu, thì phải giấu mặt vào đũng quần mất!

Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Sao? Cháu cho rằng chú gây khó dễ cho họ?”

“Chẳng lẽ không phải à?” Tôi khó hiểu.

Chú Lê trợn mắt: “Đương nhiên là không rồi! Trong mắt thằng nhóc cháu, chú là con buôn như thế à?”

Tôi cười khan mấy tiếng tỏ ý đồng tình, nhưng chú Lê lại nói với tôi những việc như chiêu hồn giống hôm qua, sau khi xong việc phải có bao lì xì, dù chỉ là một xu cũng được, không thể bỏ quy tắc này.

“Vậy nếu bỏ qua thì sao?” Tôi tiếp tục tò mò hỏi.

Chú Lê nhấp một ngụm rượu: “Còn sao nữa? Không tốt cho gia chủ, cũng không tốt cho người làm lễ, tóm lại là chẳng tốt cho ai cả. Nên quy tắc của chú chính là, dù giúp bạn bè thì cũng phải có phong bì, cho dù chỉ là lấy lệ...”

Tôi cái hiểu cái không gật đầu, xem ra sau này tôi cũng phải kiên quyết theo quy tắc này mới được!

Sáng hôm sau hiếm khi được rảnh rỗi, tôi bảo Đinh Nhất chở mình đến chỗ Chiêu Tài. Nghe chị hộ lý nói, mấy hôm nay chị ấy luyện tập vật lý trị liệu rất tốt, đã có thể đứng dậy mà không cần người dìu nữa.

Tôi vào trước sân nhà Chiêu Tài, đang định vào trong thì chợt nghe thấy giọng một người đàn ông khá quen tai đang nói chuyện với Chiêu Tài. Đến gần mới biết hóa ra là bác sĩ Triệu! Họ trò chuyện rất rôm rả.

“Tiến Bảo đến rồi!” Chị hộ lý vừa khéo bê hoa quả vào sân, trông thấy tôi.

Chiêu Tài và bác sĩ Triệu nghe vậy thì nhìn sang, trong mắt đều có vẻ trốn tránh?! Hai người này có ý gì thế? Sao tôi lại cảm thấy như vừa phá hỏng chuyện tốt vậy?

“Bác sĩ Triệu, ngại quá, lúc nào cũng phiền anh đến thăm chị tôi!” Tôi nói với vẻ trêu ghẹo.

Bác sĩ Triệu đang định nói gì đó thì lại bị Chiêu Tài cướp lời: “Mày không có thời gian đến thăm chị mà còn không cho người khác đến thăm chị nữa à?”

Tôi nhìn vẻ mặt nóng nảy đó của Chiêu Tài, biết ngay là mình đã đoán đúng, bèn cố ý trêu chọc chị ấy: “Cái đồ vô lương tâm, chẳng phải em ra ngoài kiếm tiền nuôi chị à? Lúc em chưa tìm được nhà gánh tội thay, thì phải cố gắng kiếm ít của hồi môn cho chị chứ!”

Mặt Chiêu Tài hiếm khi đỏ lên, nhưng sau đó lại nói: “Em mới là tội đấy, cả nhà em đều là tội…” Nhưng nói xong, chị ấy lại nghĩ ra cả nhà tôi chẳng phải cũng có chị sao?

Ban đêm, tôi và Đinh Nhất ăn cơm ở chỗ Chiêu Tài, đương nhiên bác sĩ Triệu cũng được giữ lại. Nếu đã là người có cơ hội trở thành anh rể thì đương nhiên tôi phải thay mặt bố mẹ để tìm hiểu anh ấy một chút.

Cuối cùng, Chiêu Tài bị hỏi đã hơi mất kiên nhẫn: “Em điều tra hộ khẩu đấy à?”

Trên đường về, tâm trạng của tôi rất tốt, cuối cùng tôi cũng không cần lo Chiêu Tài thành gái ế nữa rồi! Tuy có hơi mất mát, cảm thấy cuộc sống của chị từ nay về sau lại có thêm một người đàn ông, nên không quá thoải mái…

Đinh Nhất thấy tôi lúc thì vui mừng, lúc thì lạc lõng thì trêu: “Sao nào? Hâm mộ chị cậu à?”

Tôi vội lắc đầu nói: “Đâu có, đâu có! Tôi chỉ có cảm giác như phải gả con gái…”

Đinh Nhất cười ha hả: “Lời này cậu đừng để chị mình nghe thấy đấy!”

Mấy ngày sau đó vẫn rảnh rỗi, đến mức tôi sắp mọc rễ rồi. Tôi ấy à, chính là mang số chịu khổ, lúc không có việc làm, cảm thấy không có thu nhập thì bứt rứt không yên. Nhưng lúc có việc thì luôn mệt mỏi khổ sở một cách ép buộc.

Chiều hôm đó, chú Lê gọi điện bảo tôi buổi tối sang ăn lẩu. Tôi nghe xong thì tinh thần tỉnh táo, mấy hôm nay tôi đang rất muốn ăn thịt dê nướng!

Tối đó, để tỏ lòng mình không đến tay không, tôi còn cố ý mua mấy bao cải bẹ trong cửa hàng gần nhà chú Lê, để chuẩn bị lát nữa mọi người ăn cho đỡ ngán thịt.

Chú Lê nhìn đồ trong tay tôi thì cười tắc thở, liên tục cảm thán: “Lúc trẻ chú đã keo lắm rồi, không ngờ mày còn ác hơn cả chú! Mày không làm đồ đệ của chú thì thật đúng là đáng tiếc!”

Tôi cười ha hả, trả lời: “Chú thân yêu, sang nhà chú ăn cơm mà còn cần đồ của cháu à? Chẳng phải cháu sợ lát nữa ăn chán lại không có gì bù à?”

Lúc này, Đinh Nhất cũng vừa mua thịt về, thấy tôi xách cải bẹ theo thì quơ quơ ô mai trong tay, tức giận nói: “Ừ, lát nữa cho cậu dùng cải bẹ mà giải ngán, chúng tôi dùng cái này.”

Tôi vừa thấy ô mai thì cười hì hì: “Đừng mà! Chúng ta chẳng phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, có ô mai cùng ăn sao?!”

Đồ nhúng lẩu chú Lê làm là tuyệt nhất, tôi đã từng nếm thử đồ nhúng ở Đông Lai Thuận mấy lần, người ta là quán ăn có thâm niên, tôi ăn đã thấy rất ngon rồi, nhưng so với chú Lê thì vẫn không bằng!

Tôi và Đinh Nhất đang tuổi ăn, lại thích ăn thịt dê tái nên dĩ nhiên là ăn lấy ăn để! Sau khi cơm nước no nê, chú Lê vừa xỉa răng, vừa nói với chúng tôi: “Mấy hôm nay rảnh rỗi quá, chú đưa hai đứa đi chơi, thế nào?”

Tôi nghe vậy thì vui vẻ nói: “Được ạ! Mấy hôm nay cháu đang sầu vì không có gì hay đây. Đi đâu thế ạ?”

Chú Lê cầm ấm Tử Sa của mình lên, nhấp một ngụm trà: “Đi Hà Nam thăm sư huynh của chú, mấy năm nay sức khỏe huynh ấy không tốt. Chú cứ nói đi thăm mãi mà không dứt ra được, vừa hay thời gian này rảnh rỗi, dẫn hai thằng nhóc bọn cháu đi thăm huynh ấy!”

Vì không xa lắm nên ba chúng tôi tự lái xe đi, như vậy thì có đi đâu cũng tiện hơn. Dọc đường đi, chúng tôi vẫn chơi chơi đùa đùa, không cần phải nói là vui vẻ đến mức nào.

Sư huynh của chú Lê họ Liêu, được dân bản xứ xưng tụng là Liêu bán tiên. Bất kể là phong thủy gia đình, hay tử vi thì đều tinh thông hết. Chú Lê và ông ấy người có cái tài này, người lại có tài kia, tinh thông không giống nhau.

Nhưng ai ngờ lúc chúng tôi đến được nhà vị Liêu đại sư này, lại nghe nói ông ấy bị bệnh nặng lắm rồi, đang cấp cứu trong bệnh viện! Việc này khiến chú Lê bị dọa, lập tức bảo Đinh Nhất lái xe đến bệnh viện.

Chú Lê cũng không ngờ hai huynh đệ họ hơn mười năm xa cách, giờ lại gặp lại nhau trong bệnh viện. Vừa gặp nhau, họ đã bảo mọi người đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người trò chuyện riêng trong phòng bệnh. Tôi và Đinh Nhất đứng lơ ngơ trong hành lang, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với đám đồ đệ của Liêu đại sư.

Mãi nửa tiếng sau, chú Lê mới nghiêm mặt rời khỏi phòng bệnh. Tôi và Đinh Nhất vừa thấy đã biết chắc là xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì chú Lê cũng không thể có biểu tình thế này.

Vì Liêu đại sư bị bệnh nên tạm thời không thể tiếp đãi chúng tôi được. Mấy đồ đệ của ông ấy đặt khách sạn cho chúng tôi qua đó nghỉ ngơi một đêm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.