Buổi tế lễ hình như rất long trọng, cư dân trong thành đã bắt đầu đi tới miếu thần, chắc là đến tham dự nghi thức hiến tế.
Nhã Lan bị mấy phụ nhân đưa đến miếu thần, bà lão vừa nãy khuyên cô càng khóc lớn hơn, nhưng lại không thể phản kháng. Tôi rất không thoải mái, dù biết kết quả nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Tôi không đành lòng đi xem cái lễ tế chó má đó như cư dân ở đây. Cứ nhớ lại kết cục của Nhã Lan, lòng tôi nghẹn lại, chỉ muốn ra khỏi thành hít thở không khí…
Ai ngờ vừa bước chân ra khỏi cửa thành thì từ đằng xa xuất hiện một dải màu đen, chắc lại có lốc đen rồi! Quả nhiên không lâu sau, gió đen cuốn theo cát vàng, chớp mắt đã đến trước mặt, đúng lúc tôi chuẩn bị chạy vào thành tránh bão thì nhìn thấy cuồng phong mang theo một bóng người đến.
Đó là một người đàn ông cao lớn, nhưng cơ thể anh ta ẩn trong bão cát, tôi không thể nhìn rõ hình dạng được.
“Cậu là ai? Sao lại đến đây?” Người đàn ông trong gió đột nhiên nói.
Tôi kinh ngạc vì không nghĩ rằng anh ta có thể nhìn thấy mình, nên hỏi lại: “Anh có thể thấy tôi à?”
Người đàn ông xuất hiện kỳ lạ trong làn gió không trả lời tôi, mà nhìn thành cổ đằng sau tôi rồi nói: “Ta sắp đưa tòa thành cổ này đi rồi, cậu không thuộc về nơi này, mau đi đi.”
Đưa thành đi? Tôi nhìn gương mặt quỷ mị của người kia, chợt nghĩ đến người yêu Nhã Lan thì bật thốt: “Anh biết Nhã Lan đúng không? Cô ấy sắp phải chết rồi, anh có thể cứu cô ấy không?”
Người đàn ông sầm mặt, bi thương nói: “Ta không cứu được nàng, càng không thể thực hiện được lời hứa, điều duy nhất ta có thể làm là để dân chúng toàn thành tuẫn táng theo nàng.”
Xem ra người này chính là vị thiếu thành chủ kia, tôi nhìn bộ dạng anh ta chắc chắn không phải là người sống.
“Đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh có thể đến được cửa thành nhưng lại không thể vào trong cứu cô ấy?” Tôi chất vấn.
Người đó siết tay, đau khổ nói: “Ba năm trước ta bị phụ thân phái đi tìm kiếm mạch nước ngầm mới, nhưng không ngờ đó lại là quỷ kế của anh trai và Đại Tư Tế, chúng mua chuộc tùy tùng xuất hành cùng ta, ném ta trong sa mạc. Ta không có nước cũng chẳng có thức ăn, lại gặp phải lốc đen hiếm thấy, cuối cùng chết thảm giữa sa mạc… Có lẽ vì lòng ta vẫn nghĩ về Nhã Lan, chấp niệm quá sâu nên hòa thành một thể với lốc đen. Nhưng khi ta vạn dặm xa xôi trở về lại phát hiện mình không thể vào thành được. Ba năm nay, ta luôn đợi ở ngoài, muốn gặp Nhã Lan một lần, nhưng mãi vẫn không gặp được. Không ngờ ta nghe người ra khỏi thành nói, tối nay Nhã Lan sẽ trở thành vật hiến tế cho Thủy Thần, ta biết đây nhất định là âm mưu của anh trai và Đại Tư Tế. Nhưng ta không vào được thành, bị bức tường màu đen ngăn ở ngoài, ta hận mình không thể cứu Nhã Lan. Cho nên điều duy nhất ta có thể làm là tuẫn táng cả thành cùng nàng… Cậu ở nơi xa, ân oán này không liên quan đến cậu, đừng vào thành!”
Nói rồi, người đàn ông hóa thành một cơn cuồng phong hướng về thành cổ quét sạch mọi thứ…
Tôi cuống lên vội đuổi theo, ai ngờ lại bị hụt chân, cả người rơi xuống, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Tiến Bảo? Tiến Bảo, cháu tỉnh lại đi!”
Trong lúc hoảng hốt, tôi như nghe thấy tiếng chú Lê gọi. Dù rất khó khăn, nhưng tôi vẫn cố hết sức mở mắt, thấy chú Lê lo lắng gọi tên tôi, còn Đinh Nhất vẫn mặt đơ đứng bên cạnh.
Đinh Nhất thấy tôi tỉnh lại thì ngồi xuống: “Cậu vừa ra khỏi thành thì ngất đi, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, bão cát lại lớn, nên đành cõng cậu về trước.”
Khó có được lúc Đinh Nhất nói nhiều như vậy, xem ra tình huống vừa rồi rất đáng sợ. Tôi hồi tưởng lại những cảnh trong mơ, nếu chỉ là một giấc mơ, thì đó cũng là một giấc mơ quá chân thực!
Diệp Tri Thu đưa cho tôi ít nước và một miếng chocolate: “Có thể cậu bị hạ đường huyết vì đói nên mới ngất đi, ăn đi, có thể dễ chịu hơn một chút.”
Cầm miếng chocolate, tôi chợt nhớ đến Triệu Cường và Lưu Tử Bình nên hỏi Diệp Tri Thu: “Anh Triệu và anh Lưu thế nào rồi?”
Diệp Tri Thu trầm mặc nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi nhìn sắc mặt của cô ấy, cảm thấy không ổn nên hỏi chú Lê: “Chú Lê, anh Triệu… họ đâu rồi?”
Chú Lê thở hắt ra, rồi lắc đầu: “Hai người họ không qua được…”
Tôi há hốc mồm kinh hãi: “Cái… cái gì, sao lại nhanh như vậy được? Cháu chỉ mới ngất đi thôi, sao họ đã không chịu được?”
“Cậu đã hôn mê cả đêm rồi.” Đinh Nhất thì thầm.
Trong phút chốc, tôi không thể tiếp thu được, hôm qua vẫn còn ăn cơm vui vẻ cùng nhau, hôm nay đã người còn người mất.
“Thi thể của họ đâu?” Tôi hỏi.
La Hải chỉ lối vào hầm nước ngầm: “Vì sợ sẽ bị lây nhiễm nên tạm thời để họ ở trong đó.”
Dù biết trước sẽ có kết quả này, nhưng khi xảy ra chuyện, tôi khó mà chấp nhận nổi. Nếu không phải vì tham gia vào nhóm tìm kiếm chó má này, thì chắc giờ đây họ vẫn sống rất tốt. Tiếc cho họ lại nghĩ đến bản thân, số phận của mình không biết có khác gì họ không?
Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người thì đẩy nhẹ: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta phải rời khỏi thành ngay, lúc cậu ngất đi, tôi đã nhìn thấy hai chiếc xe rồi!”
Đây có lẽ là tin tốt nhất mà tôi nghe được từ khi đi vào sa mạc. Tôi vội che mặt lại như mọi người, chuẩn bị vượt bão cát để ra ngoài tìm xe. Ai ngờ ngay lúc mọi người sắp đi ra cửa, đột nhiên có tiếng bước chân kỳ lạ từ phía sau, như có ai đó đi đang đi tập tễnh đến chỗ chúng tôi.
Tôi quay lại nhìn, nghe thấy âm thanh phát ra từ lối hầm nước ngầm. Mọi người đều ngừng lại, bọn họ cũng lăm lăm nhìn về phía phát ra âm thanh như tôi…
Ngay sau đó, chúng tôi nhìn thấy hai người có làn da bị thối rữa đang đi ra từ đường hầm. Ánh mắt họ dại ra, động tác cứng nhắc, tư thế đi đứng rất quái dị. Lúc nhìn mặt họ, tim tôi mém thì bắn ra ngoài, hai thứ như zombie này chính là Triệu Cường và Lưu Tử Bình.
“Chú Lê! Chú Lê, chuyện này… sao lại thế này? Không phải bọn họ đã chết rồi à?” Tôi bị dọa, hét lên hỏi chú Lê nhưng mãi không thấy chú trả lời, nhìn lại thì thấy lão già đó đã chạy đến cửa chính miếu thần từ sớm rồi.
Móe nó, lão cáo già này! May mà Đinh Nhất vẫn còn bên cạnh, điều này ít nhiều cũng làm tôi vui mừng. Nhưng tôi có cái tật từ thời cha sinh mẹ đẻ, là cứ hễ gặp chuyện gì đáng sợ thì hai chân sẽ run như cầy sấy. Những chuyện đáng sợ trước đó cố lắm cũng có thể giải thích bằng khoa học, nhưng hai người kia… chính là zombie trong phim kinh dị đó!