Người Tìm Xác

Chương 241: Nữ thi trong giếng



Hai chúng tôi cẩn thận đi qua nhà chính, vốn cửa sân sau cũng phải bị đóng kín, nhưng khi chúng tôi đi đến xem thì phát hiện cửa đang được mở rộng…

Tôi chợt có dự cảm không lành, đây không phải là muốn dẫn chúng tôi tới sân sau đấy chứ? Nghĩ vậy, tôi móc cái răng thú treo trước ngực ra.

Sân sau rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhưng nó không còn đẹp như năm xưa nữa, ở đấy có rất nhiều nông cụ bị hỏng, trước đó nơi đây hẳn là ủy ban thôn.

Tiếng khóc vẫn đứt quãng, giống như được truyền đến từ phía sau đống nông cụ, Đinh Nhất cầm con dao nhỏ, chậm rãi đi tới đằng sau đám nông cụ… Tôi vì sợ nên theo sát phía sau anh ta.

Khi chúng tôi đi qua, thì thấy một cô gái đang ngồi khóc ở trên chiếc bàn đá! Dáng lưng của cô gái này rất quen, hình như tôi đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?

Chỗ cô ấy ngồi vừa vặn ở ngay dưới bóng cây, ánh trăng không chiếu tới mặt, nên tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng…

“Lưu Lan?” Đinh Nhất đột nhiên gọi khẽ.

Nghe anh ta gọi, tôi cũng nhận ra ngay cô gái này chẳng phải là Lưu Lan ư? Tại sao cô ấy lại chạy ra đây để khóc? Tôi vừa định đi qua xem sao thì bị Đinh Nhất ngăn lại: “Xem trước đã, Lưu Lan có cái gì đó không ổn!”

Tôi rất lo lắng, dù sao người ta cũng là vì chúng tôi nên mới đến cái chỗ quỷ quái này, tuyệt đối không thể để cô ấy xảy ra chuyện được! Đinh Nhất nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, ném vào người Lưu Lan.

Cô ấy lập tức dừng khóc, vẫn đưa lưng về phía chúng tôi và từ từ đứng dậy…

“Chị Lưu… Đêm hôm khuya khoắt chị chạy tới đây làm gì?” Tôi dò hỏi.

Lưu Lan không trả lời, cũng không quay lại nhìn chúng tôi. Ngay lúc chúng tôi đang không biết làm gì tiếp, thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang dội từ phía sau: “Oan có đầu, nợ có chủ, ân oán kiếp trước là của kiếp trước, cần gì phải lấy đi tính mạng của người vô tội?”

Chúng tôi nghe thấy giọng nói của chú Lê, bèn quay đầu nhìn lại, thấy chú ấy đang cầm la bàn, bình tĩnh đứng sau. Lúc tôi vừa nhìn thấy chú Lê thì can đảm hơn nhiều, xem ra Lưu Lan được cứu rồi!

Chú Lê vừa nói xong, thì thấy Lưu Lan dùng chất giọng kỳ lạ nói: “Vô tội? Vậy tôi không vô tội sao? Sao không có ai nghĩ đến chuyện đừng làm hại đến tính mạng của tôi chứ!”

Trong lúc cô ấy đang nói, thì chú Lê đã nhanh chóng tiếp cận từ phía sau, dán lên lưng Lưu Lan một lá bùa màu vàng, ngay sau đó hai chân Lưu Lan mềm nhũn, ngã vào trong lòng chú Lê.

“Còn không mau qua đây đỡ người!” Chú Lê nói lớn với chúng tôi.

Chúng tôi lập tức chạy tới, ai ngờ khi tôi vừa đi đến bên cạnh chú Lê và Lưu Lan thì mắt đột nhiên tối sầm lại, tai kêu ù ù liên tục, tôi không chịu nổi phải lấy tay bịt tai mình, nhưng không có tác dụng mấy, bởi vì những âm thanh này xuất hiện ở ngay trong đầu…

“Sao vậy?” Đinh Nhất lập tức đỡ tôi đến chỗ Lưu Lan vừa ngồi, tôi xua tay với anh ta: “Không sao, anh mau đưa Lưu Lan về lều đi, có chú Lê ở đây với tôi được rồi!”

Đinh Nhất không yên lòng nhìn tôi, sau đó nhanh chóng cõng Lưu Lan đang bất tỉnh lên. Chú Lê đi đến bên cạnh, gỡ mí mắt của tôi lên nhìn và nói: “Không sao đâu, cháu có vật kia che chở, nó không làm gì được, có phải cháu cảm giác được cái gì rồi hay không?”

Tôi ngồi một lúc cho bình tĩnh lại, rồi chỉ vào đống đá trước mặt và nói: “Phía dưới này chính là cái giếng mà Liễu Mai đã bị chết đuối, nhưng thi thể của cô ấy không được chôn dưới đất mà bị ném vào trong giếng…” Chú Lê trầm tư nhìn đống đá rồi nói: “Hôm qua chú cũng nghe câu chuyện mà Lý Cương kể cho cháu, xem ra truyền thuyết vẫn tồn tại sự chênh lệch nhất định với sự thật!”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì trời dần sáng, tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã gần 5 giờ sáng rồi. Lúc này Đinh Nhất cũng đã quay lại, anh ta lo lắng hỏi tôi: “Cậu không sao chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không sao, chỉ là vừa rồi tôi cảm giác được phía dưới này có thi thể…”

“Thi thể? Của ai?” Đinh Nhất giật mình, hỏi.

“Dì Ba Liễu Mai…”

Khi ba chúng tôi quay trở về, Tôn Bằng Phi đã giúp Lưu Lan tỉnh lại, cô ấy hoảng sợ nói: “Đêm qua, tôi nghe thấy có người gọi tên mình, tôi cứ tưởng mọi người gọi! Ai ngờ khi tôi chui từ trong lều vải ra thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo thời dân quốc đang đứng cách đó không xa. Lúc ấy tôi sợ quá, định hét lên thì không còn cảm giác gì nữa, những chuyện sau đó tôi chẳng biết gì cả!”

Chú Lê nhấc mí mắt của cô ấy lên xem rồi nói: “Không sao, vừa rồi đúng là cháu bị thứ đó làm cho hôn mê, nhưng giờ thì không sao rồi.” Nói xong, ông ấy lấy ra một cái bùa vàng gấp thành hình tam giác và đưa cho Lưu Lan: “Cháu mang lá bùa này theo bên mình đủ bảy ngày là không sao, không cần lo lắng…”

Tôi thầm nghĩ, chú Lê nói thế chắc chỉ để trấn an Lưu Lan, giúp cô ấy an tâm hơn thôi. Lưu Lan nhận lá bùa vàng xong, sắc mặt đúng là tốt hơn rất nhiều, xem chừng mấy thầy pháp cũng phải học mấy chiêu tâm lý như thế này!

“Không thấy thằng nhóc đêm qua đâu!” Tôn Bằng Phi nói.

Nghe anh ta nói, tôi mới phát hiện ra cái lều vải đặt gần mình đã không cánh mà bay lúc nào không hay! Tên này đi cũng nhanh quá! Nhưng Đinh Nhất lại sững người nhìn chỗ đêm qua Lý Cương dựng lều, tôi tò mò hỏi: “Sao thế? Chỗ này có gì đáng xem à?”

Đinh Nhất không nói chuyện, chỉ ra hiệu cho tôi cùng nhìn thử xem, tôi cũng cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt của anh ta, chợt phát hiện ra trên đất không có gì cả! Chỉ là một miếng đất bằng phẳng bình thường! Một cái lỗ đinh cũng không có…

Không đúng! Đêm qua lều vải của Lý Cương được dựng ở đây mà, không thể nào mà trên đất lại chẳng có một lỗ đinh nào! Tôi lập tức nhìn quanh tứ phía, chính xác là không có gì hết. Nhưng tôi nhớ rõ ràng đêm qua lều vải của anh ta đã dùng đinh đóng lên đất mà!

Điều này thật kỳ lạ, tôi nói chuyện này với chú Lê, ông ấy cũng đi sang xem xét một lúc, sau đó trầm giọng, nói: “Trời vừa sáng đã không thấy tăm hơi thằng nhóc đó đâu, thế có nghĩa là nó có vấn đề… Nó bảo mình tên là gì nhỉ?”

“Lý Cương ạ!” Tôi đáp.

Lưu Lan đang nghỉ ngơi ở bên cạnh đột nhiên lẩm bẩm: “Nghe quen quá nhỉ!”

Tôi cười to và nói: “Đương nhiên phải quen rồi, cha tao là Lý Cương mà!”*

* Đây là một câu nói nổi tiếng có ý châm biếm ở trên mạng xã hội Trung Quốc, trích từ câu nói của tên cậu ấm gây ra vụ tai nạn làm chết người năm 2010.

“Không đúng! Không phải quen tên vì câu nói kia…” Lưu Lan nói rồi lấy di động ra, lên mạng tra thông tin, sau đó hoảng sợ đưa di động cho tôi: “Là cậu ta! Chính là cậu sinh viên mấy năm trước đã gặp nạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.