Người Tìm Xác

Chương 258: Lửa nóng đốt người



Nghe chú Lê nói, lòng tôi trùng xuống, vội vàng nói: “Nơi chú muốn nói không phải là nhà họ Tiết đấy chứ!”

Chú Lê nặng nề gật đầu, nhanh chóng đưa chúng tôi đến nhà họ Tiết…

Lúc chúng tôi đến cửa nhà họ Tiết, phát hiện bùa vàng chú Lê dán lên mấy hôm trước đã bị người ta xé đi! Với hiểu biết của tôi về mấy người công nhân kia, những người xây nhà đều rất mê tín, nhìn thấy cửa dán bùa vàng sẽ không dám đến!

Đinh Nhất đi đến trước cửa, nghiêng người vào trong xem xét, thấy nhà họ Tiết không có ngưỡng cửa, bây giờ tôi mới phát hiện ra điều này, có lẽ vì lúc trước đây là Thôn Ủy Hội, nên đã gỡ bậc cửa ra.

Bây giờ đang là ban ngày, dù Thiệu Chi Lam ở bên trong thật, ông ta cũng sẽ trốn ở nơi nào đó bí ẩn, không phải nơi chúng tôi nhìn sơ là có thể tìm ra.

Quả nhiên, chúng tôi mò từng ngõ ngách trong sân đều không thấy gì.

Chúng tôi đi đến sân sau của nhà họ Tiết, dù ở đây có nhiều thứ linh tinh, nhưng phần lớn đều được phơi dưới ánh mặt trời, không có chỗ nào cho Thiệu Chi Lam trốn. Ngoại trừ một chỗ…

Tôi trốn sau lưng Đinh Nhất từ từ đến gần chiếc giếng cạn trong sân sau, vừa đến gần tôi đã cảm nhận được Thiệu Chi Lam đang ở dưới đáy giếng. Hơi thở của ông ta lúc này rất khác biệt, không phải người cũng không phải ma, cái này có lẽ chính là thứ gọi được là cương thi!

Tôi nói cho chú Lê và Đinh Nhất, tôi có thể cảm nhận được Đinh Nhất đang gồng lên, giống như chuẩn bị lâm trận vậy!

Ngược lại chú Lê khá bình tĩnh, chú thấy chúng tôi nóng lòng như vậy thì nói không cần phải thế, đừng nói dưới đó là Thiệu Chi Lam, dù có là Thần Tướng chuyển thế, Hạn Bạt tái sinh, thì ban ngày cũng chỉ là phế vật, không thể đả thương người khác được!

Lúc này tôi mới an tâm hơn một chút, đi đến cạnh giếng kiểm tra, phát hiện bàn đá bị sập một góc, lộ ra một cửa hang đen nhánh…

Dù hang không lớn, nhưng có thể cảm nhận được hơi lạnh rét người bên trong, tuyệt đối không phải là thứ Liễu Mai trước kia có thể tạo ra. Đúng lúc này điện thoại của chú Lê vang lên, dọa ba chúng tôi nhảy dựng, là Thiệu Kiến Hoa gọi đến, chắc anh ta đã quay lại.

Thiệu Kiến Hoa không những quay lại, mà còn mang theo thứ chú Lê muốn, xăng. Bởi vì khả năng của Thiệu Chi Lam, chúng tôi không thể đưa ông ta đến nhà hỏa táng lần nữa, nên chỉ có thể hỏa táng tại đây. Nhưng không có chất dẫn cháy thì rất khó đốt ông ta sạch sẽ!

Đinh Nhất đi đến trước, dọn sạch đá vỡ trên miệng giếng, sau đó mở rộng cửa hang thêm một chút, để tí nữa đổ xăng xuống cho dễ…

Sau khi đã chuẩn bị xong, chú Lê xách ba thùng xăng nhỏ đến, đổ xuống cửa hang. Vì sợ sau khi châm lửa, có gì đó mang theo lửa bay lên sẽ dẫn lửa vào thùng xăng lớn, nên chú ấy bảo Thiệu Kiến Hoa để thùng lớn ở ngoài sân.

Khi chú Lê đổ thùng xăng xuống, bên trong không có phản ứng gì, chú ấy lại đổ tiếp một thùng nữa. Lúc này Thiệu Kiến Hoa cũng bảo mấy công nhân đang trùng tu mộ viên đem mấy vật liệu bằng gỗ không dùng đến đưa vào.

Chú Lê nhìn thấy những đồ gỗ kia, sau đó nói với Thiệu Kiến Hoa: “Mọi người cứ chờ bên ngoài đi, chưa gọi thì đừng ai vào!”

Thiệu Kiến Hoa và mấy công nhân kia cũng không định ở lại chờ, vừa nghe chú Lê nói như vậy liền nhanh chóng rời đi.

Lúc này chú Lê chuẩn bị châm lửa, tôi nhìn chiếc giếng cạn nói với chú ấy: “Liễu Mai cũng ở dưới đó, vừa hay để cô ấy cũng cát bụi về với cát bụi, đất về với đất!”

Chú Lê gật đầu, ném que diêm trong tay xuống giếng, miệng giếng bùng lên ngọn lửa lớn, may mà chú Lê tránh nhanh, nếu không chắc chẳng còn cọng lông mày nào.

Lửa cháy bừng bừng một lúc, trong giếng tràn ra mùi hôi thối, sau đó là tiếng kêu thảm thiết, tôi nghe mà cả người run rẩy, lạnh run…

Cũng may trước đó chú Lê đã dặn Thiệu Kiến Hoa, dù có nghe thấy gì cũng không được đi vào, nếu không chắc họ đã lao vào xem chuyện gì xảy ra!

Tiếng kêu vẫn tiếp tục, không biết có phải vì Thiệu Chi Lam là cương thi hay không, mà tôi có thể cảm nhận được ông ta đang rất đau đớn, mà tôi cũng giống như đang bị lửa thiêu đốt rất khó chịu.

Đinh Nhất thấy tôi tái nhợt, toàn thân run rẩy, vội hỏi làm sao. Tôi run rẩy nói: “Chắc ở gần Thiệu Chi Lam, nên tôi cảm nhận được cảm giác của ông ta.”

Chú Lê cũng đi đến xem tôi, sau đó nói với Đinh Nhất: “Mau lên! Đưa nó ra ngoài, cách chỗ này xa một chút, có thể nó sẽ dễ chịu hơn.”

Sau khi Đinh Nhất đỡ tôi ra khỏi sân nhà họ Tiết, quả nhiên đỡ hơn nhiều. Anh ta đỡ tôi ngồi lên xe, sau đó tranh thủ chạy về giúp chú Lê, tôi và anh ta đều không yên tâm để chú Lê đứng đợi một mình ở đó.

Thiệu Kiến Hoa thấy tôi được đỡ ra ngoài thì đi lấy nước khoáng cho. Uống hết mấy ngụm nước tôi mới thấy thoải mái hơn, cảm giác khô nóng cũng biến mất theo.

Sau đó tôi ở ngoài sân chờ, không vào trong nữa. Sau này nghe Đinh Nhất kể lại, lúc anh ta quay lại đang thấy chú Lê một mình thễm củi lửa vào giếng. Đừng thấy lão già đó cả người đầy mỡ, nhưng lúc quan trọng vẫn là người mập mạp linh hoạt!

Không biết qua bao lâu, chú Lê và Đinh Nhất ra ngoài, nhìn vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng của họ, tôi hiểu mọi chuyện đã được xử lý xong. Thiệu Kiến Hoa thấy chú Lê đi ra, cũng lập tức đến đón, hỏi chú ấy mọi chuyện sao rồi?

Chú Lê tự tin nói: “Không sao, đã giải quyết xong, chờ qua mấy ngày nữa tôi chọn một ngày lành, mời một vị tổ tiên của cậu làm thần tài, đến lúc đó mộ tổ nhà họ Thiệu sẽ phù hộ con cháu ăn lên làm ra!”

Thiệu Kiến Hoa nghe thế liên tục cảm ơn, anh ta nói với chúng tôi, trong lúc đang xử lý hậu sự của hai công nhân bị chết, thì trong huyện cũng xảy ra sự kiện có ba thi thể chết kỳ lạ, người chết cũng có trạng thái giống hai công nhân kia.

Chú Lê gật đầu nói: “Đó chính là ba người đã trộm thi thể của tổ tiên cậu trong nhà hỏa táng, nếu không phải họ đưa thi thể của tổ tiên cậu đi, thì hai công nhân kia đâu có chết?! Họ chết cũng chưa hết tội! Chỉ tiếc cho hai công nhân trung thực kia chết oan!”

Thiệu Kiến Hoa lập tức thể hiện, việc này không cần chú Lê lo lắng, anh ta đã thu xếp cho hai công nhân, đảm bảo người nhà họ sau này có thể sống tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.