Người Tìm Xác

Chương 266: Mảnh vỡ của máy bay



Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đúng giờ tới bãi đáp của máy bay trực thăng. Khi nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng màu cam, tôi cũng thấy hơi thất vọng. Vốn tưởng rằng mình sẽ được ngồi trên chiếc trực thăng hoành tráng như của Hollywood, nào nhờ lại là chiếc trực thăng giống lính cứu hỏa…

Không gian bên trong chiếc trực thăng này rất lớn, nó chứa nổi cả 11 người và những vật dụng cần dùng cho mấy ngày tới. Nhưng bên trong quá ồn, chúng tôi nói chuyện với nhau mà không thể nghe thấy gì cả.

Không biết bay như vậy trong bao lâu, tôi thấy rất nhanh sau đó, máy bay từ từ hạ xuống một mảnh đất tương đối bằng phẳng trên sông băng Ruoguo. Khi chúng tôi đưa hết vật tư xuống thì chiếc trực thăng bay đi mất, hi vọng ba ngày sau nó có thể tới đón chúng tôi đúng giờ.

Khi thực sự đặt chân xuống sông băng thần bí này, tôi mới phát hiện thì ra nơi này không hề trắng lóa như tôi tưởng tượng. Mùa này đi trên sông, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một ít mảng màu xanh nữa.

Sở dĩ chọn ngồi trực thăng bay thẳng đến đây là vì đoàn của chúng tôi không phải là đội leo núi chuyên nghiệp, nếu tự leo bộ tới đây thì dọc đường đi có thể gặp rất nhiều nguy hiểm.

Chúng tôi có thể gặp vô số sông, đá, sông băng, mạch nước ngầm, thậm chí là cả những động băng sâu hun hút bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cả người lẫn động vật đi phía trên nó. Mục đích chuyến đi này là tìm kiếm phi công mất tích năm đó, không phải tới để khiêu chiến sông băng, nên không cần thiết phải mạo hiểm như vậy!

Người dẫn đường Trát Tây nhìn quanh, thấy địa thế của nơi này rất thích hợp để chúng tôi hạ trại, nên anh ta cùng Hàn Cẩn và mấy tên thuộc hạ dựng lều lên cho cả đoàn.

Tôi đứng ở một khu đất bằng phủ kín đá sỏi, nhắm mắt lại để cảm nhận tất cả xung quanh đây…

Từ dưới chân truyền đến từng đợt khí lạnh, tôi có thể cảm giác được phía dưới những mẩu đá này chính là sông băng Ruoguo. Tọa độ mà Đỗ Hân Quốc nhắc tới năm đó cách nơi này không xa, nghe Trát Tây nói thì đi bộ chỉ khoảng một tiếng là tới. Tôi thật sự hi vọng có thể tìm thấy hài cốt của Đỗ Hân Quốc và xác máy bay của ông ấy ở nơi đó.

Sau khi đã chuẩn bị xong, Trát Tây nói cần phải có người ở lại để trông chỗ này, giữ lều vải và đồ ăn. Bình thường ở đây không có người lui tới, nhưng đôi lúc sẽ có động vật hoang dã đến trộm lương thực, nên nhất định phải có người trông mới được.

Ba chúng tôi không ai ở lại trông trại được, bởi vì cả ba đều có tác dụng riêng trong công việc lần này. Đỗ Lãng cũng không thể ở lại, Trát Tây là người dẫn đường. Sau khi cân nhắc một hồi, hai thuộc hạ của Hàn Cẩn đành phải ở lại.

Những người còn lại trang bị đầy đủ, mang theo đồ đạc cần thiết chuẩn bị đi ngược lên trên sông băng…

Đi lại trên đám đá sỏi này chắc chắn không dễ dàng hơn so với việc đi trên tuyết, vì chỉ cần không cẩn thận chút là có thể bị trẹo chân ngay. Nhưng thấy Hàn Cẩn nhanh nhẹn đi phía trước, còn tôi lại như phụ nữ để cho Đinh Nhất đỡ, cái mặt mo của tôi thật sự không biết phải giấu đi đâu nữa.

Tôi vội đẩy Đinh Nhất ra và nói: “Không cần dìu đâu, một mình tôi cũng đi được, anh đỡ chú Lê đi, ở đây chú ấy là người lớn tuổi nhất!”

Đinh Nhất nghe xong lại cười xấu xa: “Nhưng ở đây cậu là người có thể chất yếu nhất…”

Tôi chẳng thừa sức lực để cãi cọ với anh ta, thế là tự chống gậy leo núi nhanh chóng đi lên, nhưng lại nghe thấy Đinh Nhất lớn tiếng nói phía sau: “Cậu đi chậm một chút, nhìn dưới chân kìa!”

Hàn Cẩn vẫn luôn đi ở phía trước cũng ngừng lại, cô ta quay đầu nhìn tôi và nói: “Nếu không thì để tôi đỡ cậu đi!”

Nhìn bộ mặt giễu cợt của cô ta, tôi rất tức giận! Nhưng lúc này không thể biểu hiện ra ngoài được, nếu không chẳng phải đã trúng ý của cô ta à. Thế là tôi cười đùa với cô ta: “Thôi quên đi, tốt nhất cô vẫn nên đỡ Kim Bảo sau lưng cho cẩn thận! Đừng để nó bị rơi xuống…”

Hàn Cẩn chỉ cười cười không nói gì, quay người tiếp tục đi về phía trước…

Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ về thái độ của Hàn Cẩn đối với con chó nhỏ này, tôi vốn cho rằng cô ta sẽ để con chó ở lại nhà nghỉ của anh Tiêu, nhưng buổi sáng nay vào lúc xuất phát, tôi lại thấy cô ta dùng một cái móc treo chuyên nghiệp vác con chó ở sau lưng! Đây thật sự là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, dù sao mang một con chó nhỏ như vậy đến sông băng cũng không phải là hành động sáng suốt.

Nhưng nhìn Kim Bảo, hình như nó rất vui mừng, có lẽ chỉ cần không bị bỏ lại thì dù có dẫn đến chỗ nào nó cũng vui mừng như vậy. Có thể nói con chó nhỏ này mắc chứng sợ bị bỏ rơi…

Tôi bước nhanh vài bước, đuổi kịp Hàn Cẩn, tò mò hỏi cô ta: “Cô rất thích chó à?”

Ai ngờ Hàn Cẩn lại lắc đầu: “Tôi không hề thích chó, lúc nhỏ tôi từng bị chó hoang đuổi theo cắn, có một lần còn suýt bị cắn chết, trên đùi tôi bây giờ vẫn còn vết sẹo lúc ấy đấy! Cậu có muốn xem không?”

“Vậy sao giờ đi đâu cô cũng phải mang Kim Bảo theo? Không để nó ở lại nhà nghỉ của anh Tiêu!” Tôi không hiểu nên hỏi.

Ai ngờ Hàn Cẩn đột nhiên quay sang nhìn tôi, làm mặt dữ tợn và nói: “Tôi định vỗ béo nó rồi sau đó ăn thịt…”

Nghe cô ta nói thế, lông tơ trên người tôi lập tức dựng đứng, tôi bị dọa đến mức đứng sững ngay tại chỗ! Nếu một cô gái bình thường nói thế với tôi, nhất định tôi sẽ cho rằng cô ta đang nói đùa, nhưng là Hàn Cẩn thì… thật khó mà nói!

Lúc này Đinh Nhất đuổi kịp tôi, anh ta bảo: “Cậu ngây người ở đây làm gì vậy? Cô ta nói mười câu thì chỉ tin một câu là được rồi! Biết chưa?”

Tôi gật nhẹ, sau đó nhìn theo bóng lưng Hàn Cẩn một lúc lâu cũng không nói nên lời…

Chẳng bao lâu chúng tôi đã đi tới vị trí của tọa độ kia, nhưng chỗ này bốn phía ngoại trừ đá vụn thì không có gì cả? Dù đây là chuyện mà tôi đã sớm dự liệu, nhưng vẫn khó tránh khỏi thấy hơi thất vọng.

Đột nhiên mắt của tôi bị một tia sáng chói mắt bắn tới, lúc này mặt trời đã lên cao, xa xa trên mặt đất có đồ vật gì đó đang lập lòe sáng hấp dẫn sự chú ý, tôi nhanh chân bước qua…

Đinh Nhất và chú Lê thấy tôi đi về phía bên trái thì cũng đi theo. Những người khác không cần phải nói, đều theo chân ba chúng tôi đi về phía vật đang phát sáng kia.

Tôi đi đến đó, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thấy dưới đất có một mảnh kim loại vỡ to bằng cái chậu rửa mặt cắm nghiêng trên mặt đất, tôi gạt đá vụn phía trên ra, cầm nó lên và xem xét tỉ mỉ, phát hiện nó rất nhẹ, hẳn là được làm bằng nhôm.

Tôi mang thứ này qua cho chú Lê, ông ấy ngắm nghía, xem xét cả buổi mà không biết nó là thứ gì. Đến lượt Hàn Cẩn, cô ta lấy mảnh vỡ ở trong tay chú Lê qua nhìn một chút rồi nói với chúng tôi: “Đây là mảnh vỡ máy bay của thời chiến tranh thế giới thứ hai, gần đây rất có thể có xác của máy bay.”

Đối với chúng tôi thì đây đúng là tin tức tốt, chỉ không biết cái mảnh vỡ này có phải là của máy bay C-87 do Đỗ Hân Quốc lái hay không, vì năm đó ở tuyến đường hàng không Bướu Lạc Đà này đã từng bị rơi mấy trăm chiếc máy bay vận tải…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.