Người Tìm Xác

Chương 289: Lời tỏ tình kinh hoàng



Bạch Kiện hỏi Viên Đằng Phi sao lại có hứng thú với những thứ này, cậu ta hỏi lại Bạch Kiện: “Tâm lý biến thái thì phạm pháp à?”

Bạch Kiện bị cậu ta hỏi vậy thì không biết trả lời sao. Đúng thế, pháp luật không quy định tâm lý biến thái là phạm pháp, cho nên mấy thứ này không thể làm bằng chứng cho việc Trương Nguyệt mất tích có liên quan đến cậu ta.

Trải qua một vài lần tranh luận, Bạch Kiện yếu thế, anh biết nếu không tìm được người bị hại, chỉ sợ cảnh sát phải thả thằng nhóc này ra. Trực giác của cảnh sát cho anh biết, Viên Đằng Phi nhất định có liên quan.

Sau đó, Bạch Kiện cho cảnh sát đem tất cả video của camera giám sát thu được trong ngày hôm đó mang về kiểm tra, không bỏ qua bất kì điểm khả nghi nào. Rốt cuộc trời cũng không phụ lòng người, tìm được đoạn băng ghi lại việc 12 giờ 20 phút ngày đó, Viên Đằng Phi kéo một túi hành lý cực lớn rời khỏi trường.

Từ cái cách mà Viên Đằng Phi kéo hành lý kia, có thể thấy túi hành lý đó rất nặng, bên trong túi hành lý này có thể không phải là quần áo hay đồ dùng cá nhân bình thường. Nhưng khi Bạch Kiện hỏi trong hành lý cậu ta đựng gì, cậu ta một mực nói chỉ có một vài bộ quần áo dùng khi ở trường và một ít sách vở.

Trương Nguyệt cao khoảng 1 mét 58, nặng gần 40 kg, Bạch Kiện đoán cái túi hành lý kia có thể nhét vừa Trương Nguyệt. Khi Bạch Kiện hỏi túi hành lý đó đang ở đâu, Viên Đằng Phi rất thoải mái nói đã mang về nhà mình. Vì vậy cảnh sát đến ngay nhà Viên Đằng Phi mang cái túi hành lý đó về để kiểm tra, nhưng lại không phát hiện được bất kì đầu mối nào có ích.

Cho đến giờ, Trương Nguyệt đã mất tích được bốn tuần, bây giờ cảnh sát có thể khẳng định, cô ấy có thể đã bị sát hại. Nhưng trước khi tìm được thi thể, cảnh sát lại không có bất kì bằng chứng nào chứng minh Viên Đằng Phi có liên quan đến việc này.

Hiện tại Viên Đằng Phi đã được thả, cậu ta đang ở nhà để chuẩn bị tháng sau nhập học, không bị ảnh hưởng chút nào bởi việc Trương Nguyệt mất tích, dường như cậu ta đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.

Sau khi Bạch Kiện xem lại đoạn băng mà Viên Đằng Phi kéo túi hành lý ra ngoài trường, có thể thấy cậu ta đã biết những góc chết của máy quay, chỗ nào không có máy quay, nhanh chóng biến mất trên video…

Nghe Bạch Kiện thuật lại vụ án, tôi cảm thấy tiếc hận thay nữ sinh kia. Nếu quả thật dự đoán của cảnh sát là đúng, thì không biết người nhà của cô ấy sau này sẽ sống thế nào?

Nghĩ đến sự bế tắc trong vụ án này của Bạch Kiện, tôi cũng chỉ đành an ủi một câu: “Cố lên”. Vì vậy đêm đó, Bạch Kiện mượn cớ đến nhà Trương Nguyệt để tìm kiếm chứng cứ, tôi đi cùng anh ta đến nhà họ Trương.

Nhìn thấy mặt mày tiều tụy của bố mẹ Trương Nguyệt, tôi ít nhiều có chút lo lắng, thực sự thương cho những tấm lòng cha mẹ trên đời này! Tôi hy vọng Trương Nguyệt vẫn còn sống…

Nói rõ mục đích đến đây, cha mẹ Trương Nguyệt dẫn chúng tôi đến phòng của con gái họ. Bên trong phòng hầu như đều là sách, theo lời cha mẹ Trương Nguyệt, những sách này là sách đọc từ nhỏ đến lớn của cô ấy.

Tôi đi vào, cẩn thận quan sát, phát hiện ra ngoại trừ sách, cô bé còn có rất nhiều sở thích khác, đây hẳn là một người ưu tú toàn diện. Tôi thấy bên giường cô ấy có ảnh chụp thì rất kinh ngạc. Trương Nguyệt rất đẹp, điều này thực sự làm thay đổi ấn tượng trong lòng tôi về những nữ sinh xuất sắc.

Trương Nguyệt có một đôi mắt to biết nói, da thịt trắng nõn không có chút tỳ vết nào. Nữ sinh như vậy chắc ai cũng yêu thích. Vì sao Viên Đằng Phi lại muốn làm hại cô ấy?

Hơn nữa từ lúc vào, tôi thấy điều kiện nhà Trương Nguyệt cũng bình thường, nhưng có thể thấy được họ rất quan tâm đến việc bồi dưỡng cô bé, trong căn phòng nhỏ hẹp có đặt một cây đàn dương cầm! Tôi thuận tay mở cây đàn dương cầm ra, ngón tay khẽ vuốt ve bàn phím, một ít ký ức của Trương Nguyệt tràn vào trong đầu tôi…

Trương Nguyệt có dáng dấp đẹp, nên được rất nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng cô ấy biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp để yêu đương. Quan trọng nhất là, trong những nam sinh này, không có ai mà Trương Nguyệt thực sự thích.

Việc cô ấy không thể nghĩ tới, đó là trước khi tốt nghiệp, người luôn coi mình là đối thủ - lớp trưởng Viên Đằng Phi lại bày tỏ với mình. Nhưng nói thật, cô ấy cũng không thích Viên Đằng Phi, tuy cậu ta rất ưu tú trên nhiều phương diện, nhưng không hiểu sao, cậu ta luôn khiến cô cảm thấy giả tạo.

Dù sao cũng là bạn học, Trương Nguyệt không thể từ chối quá thẳng thừng, vì vậy muốn hẹn cậu ta gặp mặt nói chuyện, hy vọng vẫn là bạn bè. Nhưng Trương Nguyệt không ngờ tới, Viên Đằng Phi lại hẹn gặp cô bé ở tòa nhà thí nghiệm.

Vào ngày trở lại trường, sau khi Trương Nguyệt làm xong các việc của mình, cô đi một mình đến chỗ hẹn. Khi đi đến trước cửa tòa nhà thí nghiệm, cô thấy Viên Đằng Phi đã chờ sẵn ở trong.

Trương Nguyệt cảm thấy kì lạ, không biết tại sao cậu ta muốn hẹn gặp ở đây, nhưng đến cũng đến rồi, cô không hỏi nhiều, đi theo Phi Đằng lên một gian phòng thí nghiệm trên tầng hai.

Khi đi vào cô mới phát hiện, trên mặt đất dùng rất nhiều ngọn nến xếp thành hình trái tim, đây rõ ràng là muốn theo đuổi cô mà! Trương Nguyệt hiểu ra, nếu không nói rõ lòng mình, thì không biết Viên Đằng Phi còn làm những chuyện gì nữa.

Trương Nguyệt nói rõ với Viên Đằng Phi, cô ấy còn học bốn năm đại học, hai người lại không cùng thành phố, không cùng một trường đại học, nên chỉ thích hợp là bạn bè thôi. Thế nhưng Trương Nguyệt không ngờ rằng, người vẫn luôn lịch sự nho nhã như Viên Đằng Phi lại đột nhiên trở mặt, tức giận chất vấn cô ấy có phải coi thường cậu ta không? Trương Nguyệt rất bối rối, cô thấy tay mình bị Viên Đằng Phi nắm phát đau, bèn thốt lên: “Tớ vẫn luôn coi cậu là bạn bè! Trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có mối quan hệ khác với cậu.”

Viên Đằng Phi nghe xong, đẩy Trương Nguyệt xuống đất, dữ tợn nói: “Cậu cho rằng cậu là ai, tôi thích cậu là vinh hạnh của cậu rồi, hôm nay ở đây không có ai cả, cậu không đồng ý cũng phải đồng ý!”

Viên Đằng Phi nói xong thì xé rách quần áo của Trương Nguyệt. Lúc này Trương Nguyệt rất sợ, định hét lên kêu cứu, nhưng chưa kịp kêu thì miệng đã bị Viên Đằng Phi bịt lại!

Mặc kệ Trương Nguyệt chống cự thế nào, Viên Đằng Phi cũng không buông tay, càng ngày càng dùng sức, đến khi Trương nguyệt không có phản kháng gì nữa, cậu ta mới buông lỏng tay. Chỉ có điều, lúc này Trương Nguyệt hai mắt đã nhắm chặt, không còn chút sức sống nào nữa.

Lúc Viên Đằng Phi thấy Trương Nguyệt bất động, cậu ta không hề bối rối, lén chạy về ký túc xá lấy một túi hành lý lớn, sau đó mang đến phòng thí nghiệm, bỏ xác Trương Nguyệt vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.