Người Tìm Xác

Chương 297: Cổ trùng lấy mạng



Về đến nhà, Liêu đại sư xem ảnh chụp trong điện thoại của Đinh Nhất, mặt ông cũng y như vậy. Xem ra cái tượng mắt to giống con khỉ này không phải là thứ may mắn gì rồi!

Thấy hai người bọn họ đều như gặp kẻ thù, tôi nghi ngờ hỏi: “Đây là quái vật gì vậy? Trông xấu thế…”

Liêu đại sư châm thuốc lá, sau đó chậm rãi hít một hơi rồi mới nói cho tôi biết: “Thứ này được gọi là Mạt Anh mắt đỏ, một loại tà thần của Thái Lan! Chúng ta cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa thấy nó bao giờ…”

Mạt Anh mắt đỏ? Cái tên này đúng là rất phù hợp với hình dáng của con quái vật kia, đặc biệt là cặp mắt đỏ ngầu. Chú Lê nói chỉ cần nhìn đôi mắt đỏ này là biết, Tôn Tả Đường chắc chắn đã dùng máu thịt của mình để cung phụng nó, nếu không thì mắt của nó sẽ không dữ tợn như vậy.

Lúc này Đinh Nhất đang xem lại ảnh thì đột nhiên anh ta khựng người, sau đó phóng đại một bức ảnh rồi đưa cho tôi xem, tôi nhìn xong mà toát mồ hôi lạnh! Bức ảnh này là Đinh Nhất chụp khi chúng tôi vào phòng ngủ thứ hai, bên cạnh rèm cửa có một người phụ nữ máu me đầy mình đứng đấy!

Tôi giật mình hỏi: “Mẹ ơi! Cái gì thế này?!”

Chú Lê nghe thế thì lấy điện thoại qua xem, chú cũng giật mình nói: “Đây hẳn là người vợ đã chết của Tôn Tả Đường, vô tình bị hai đứa chụp được.”

Lúc này Đinh Nhất mới nhớ ra vì sao lúc vào phòng, anh ta lại thấy âm khí rất nặng. Hơn nữa căn phòng đó còn không kéo màn cửa sổ ra, hóa ra Tôn Tả Đường nuôi ma nữ trong phòng!

“Vừa cung phụng tà thần vừa nuôi ma nữ, xem ra với bản lĩnh của gã thì đổi vài cái mạng cũng chẳng có vấn đề gì.” Chú Lê trầm giọng nói.

Lần này chúng tôi gặp đúng đối thủ rồi, mặc dù đã biết ít nhiều về lai lịch của đối phương, nhưng bản lĩnh hiện tại của gã đã cao đến mức nào thì không thể nói trước được.

Ăn tối xong, tôi bắt đầu cảm thấy dạ dài hơi khó chịu… Đinh Nhất ra tiệm thuốc mua thuốc dạ dày, uống xong tôi cũng thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó đi ngủ sớm.

Ngủ đến nửa đêm, tôi bỗng mơ mơ màng màng bật dậy. Đinh Nhất còn tưởng tôi đi vệ sinh! Nhưng khi tôi lảo đảo bước ra phòng ngủ, thì lại đi thẳng đến ban công!

Thoáng chốc, tôi nghe thấy giống như có người đang gọi mình, vì muốn tìm âm thanh ấy nên tôi đi thẳng về phía trước, tôi nhìn thấy bố mẹ đang đứng cười vẫy tay với mình… Lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, bước nhanh hơn về phía họ!

Đột nhiên, sau lưng tôi vang lên tiếng sủa của động vật, mạnh mẽ kéo đến khiến tôi không kìm được phải dừng bước, quay đầu lại nhìn…

Khi tôi thực sự tỉnh táo lại, thì một chân đã trèo ra ngoài lan can! Tôi nghe thấy giọng nói vội vã của Đinh Nhất, anh ta đứng trong phòng khách, nói khẽ với tôi: “Tiến Bảo! Nhất định không được cử động…”

Anh ta vừa nói vừa từ từ tới gần tôi, như thể sợ gió tạo ra trong lúc di chuyển sẽ khiến tôi ngã xuống vậy. Thực ra lúc đó tôi đã tỉnh táo lại rồi, nhìn xuống dưới mà chóng mặt, lưng đổ đầy mồ hôi.

Động tác của Đinh Nhất rất nhanh, anh ta mà tới chậm nữa, chắc tôi phải đâm đầu rơi xuống tầng một rồi! Anh ta bước từng bước nhưng tốc độ khá nhanh, kéo tôi lại từ lan can. Vì dùng sức quá mạnh nên cả hai chúng tôi đều ngã xuống sàn ban công.

Những người ở trong hai phòng ngủ còn lại nghe thấy tiếng động nên vội chạy ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy chúng tôi ngã xuống sàn!

“Có chuyện gì vậy? Ma nữ nhảy lầu đã không còn ở đây rồi cơ mà? Tại sao vẫn bị ám nhảy lầu?” Chú Lê ngạc nhiên nói.

Đinh Nhất đỡ tôi dậy, anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải ma nữ đó, có thể là Tiến Bảo đã mang thứ gì đó trong nhà Tôn Tả Đường về…”

Liêu đại sư nghe vậy lập tức kéo tôi ngồi xuống ghế, sau đó nhấc mí mắt của tôi lên xem xét một lúc: “Lúc ra khỏi nhà họ Tôn và gặp Tôn Tả Đường, hai đứa có tiếp xúc cơ thể gì với gã không?”

Đinh Nhất nghĩ một lúc: “Chắc chắn không có, chúng cháu chỉ gặp thoáng qua thôi.”

Liêu đại sư vỗ lên mặt để tôi tỉnh táo hơn, sau đó ông ấy nói: “Giờ cháu thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?”

“Cháu… cháu thấy…” Mới nói được một nửa, tôi cảm thấy dạ dày cuộn lên rồi nôn hết bữa tối ra ngoài, nôn cho đến khi chẳng còn sức lực mà nôn tiếp nữa. Nhưng trong những thứ tôi nôn ra, ấy vậy mà như có thứ gì đó đang động đậy…

Chú Lê ngồi xuống gẩy gẩy trong bãi nôn làm tôi nhìn mà muốn nôn tiếp… Sau đó ông ấy cầm một con côn trùng dài mấy centimet lên, nó vẫn còn sống hẳn hoi!

Tôi không chịu được nữa, bèn bật người chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Tôi nôn xong, Đinh Nhất cũng ngồi xổm ở bên cạnh bồn cầu nhìn hồi lâu, khi xác nhận không còn con trùng nào nữa mới giật nước cho trôi đi. Xem ra tâm lý của họ đều mạnh hơn tôi rất nhiều!

Mặt tôi vàng như nến, được Đinh Nhất đỡ ra ngồi trên salon, tôi vội hỏi chú Lê: “Cháu thế nào ạ? Có phải đi bệnh viện không?”

Chú Lê lắc đầu: “Sau khi rời khỏi nhà Tôn Tả Đường, cháu bị gã ta hạ cổ. Nghe cháu nói nhà gã rất sạch sẽ, vậy có thể là khi Tôn Tả Đường về nhà, phát hiện dấu vết các cháu xâm nhập, hơn nữa còn tìm được một sợi tóc của cháu nên mới hạ cổ! Nhưng cháu không cần quá lo lắng, giờ thì không sao nữa rồi!”

“Cháu nôn ra cả trùng mà không sao ạ?” Tôi không mấy tin tưởng.

Chú Lê thấy tôi sợ như vậy thì cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần nôn ra được vật kia là ổn rồi! Chú đoán Tôn Tả Đường chắc là muốn dùng cổ trùng để điều khiển cháu nhảy lầu, nhưng lại không biết vì sao cháu chống lại được cổ của hắn…”

Nghe ông ấy nói vậy, tôi mới sực nhớ lại, vừa rồi rõ ràng tôi đã nhìn thấy bố mẹ mình, nếu không nhờ có tiếng sủa gọi giật lại thì chắc là tôi đã đến chỗ họ, cũng tức là đã rơi xuống lầu rồi…

Tôi cúi đầu nhìn chiếc răng thú trước ngực mình, chẳng lẽ nó đã cứu tôi lần này?

Sau đó Đinh Nhất lại nói cho tôi biết, tình hình lúc ấy rất nguy hiểm, vì khi anh ta phát hiện ra có chuyện bất thường, lúc ra ngoài tìm thì tôi đã đứng ở thanh chắn lan can rồi!

Lúc ấy Đinh Nhất cách tôi tầm bảy, tám mét, cho dù anh ta có bay tới cũng không cứu kịp! May mà ở thời khắc cuối cùng tôi đột nhiên dừng bước, quay mặt lại mờ mịt nhìn về phía sau.

Lúc đó anh ta biết tôi đã tỉnh táo rồi, nhưng lại không dám gọi vì sợ tôi bị căng thẳng mà rơi xuống thật, cho nên anh ta mới cẩn thận gọi khẽ ở sau lưng, để tôi từ từ quay đầu nhìn về phía anh ta. Và cũng khi tôi ngẩn ra, anh ta đã kéo được tôi vào.

Tổng kết lại chuyện vừa rồi, lần này tôi không nhảy xuống lầu là có hai lý do. Một là tôi khá may mắn, hai là tôi có hai thứ giúp giữ mạng, chiếc răng thú trước ngực và Đinh Nhất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.