Người Tìm Xác

Chương 346: Thi thể người đàn ông dưới đất



Nghe Từ Hổ nói, tôi thật sự không nghĩ tới chỉ thoát nước cống thôi cũng phải biết nhiều kiến thức như thế, xem ra đúng là nghề nào cũng có chuyên gia!

Chiều hôm đó, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm tuyến đường đầu tiên, dọc theo con đường này chắc chắn phải đi bộ, không thể đi xe được! Cũng không biết có phải ông trời cố ý làm khó không, trời nắng to cứ như đổ lửa...

Chú Lê không đi cùng chúng tôi, có lẽ lúc này ông ấy đang ngồi ở nhà ăn dưa hấu, nghe tấu nói*, mát mẻ ghê gớm! Còn khổ chỉ có tôi và Đinh Nhất, đương nhiên còn cả Từ Hổ.

* Tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Nhìn Từ Hổ đi bên cạnh, tôi thấy hơi có lỗi: “Xin lỗi anh Từ, liên lụy anh phải chịu nóng cùng chúng tôi!”

Không ngờ Từ Hổ lại thoải mái nói: “Chuyện này có là gì, so với việc chui xuống cống, thế này vẫn còn nhẹ nhàng lắm!”

Tôi nghe Từ Hổ nói thế thì cười trừ: “Anh Từ thật biết nói đùa!”

Sau đó chúng tôi mất gần bốn giờ đồng hồ cẩn thận đi hết con đường đầu tiên, đáng tiếc là không có kết quả gì. Buổi tối khi về đến nhà, tôi và Đinh Nhất thiếu chút nữa là bị cảm nắng, không ngờ về nhà, còn thấy Hàn Cẩn đã nấu chè đậu xanh.

Tôi nhìn cô ta đầy cảm động, không ngờ cô ta lại hơi ngượng nói: “Tôi được ăn khi còn bé, lúc mẹ còn sống, cũng không biết có ngon không, mọi người thử đi!”

Tôi đang định nói mấy câu khách khí, thì Đinh Nhất lên tiếng trước: “Có cái gì mà ngon với không ngon, giải nhiệt là được rồi!”

Quả nhiên, lời vừa nói ra, Hàn Cẩn sầm mặt về phòng! Tôi trừng mắt nhìn Đinh Nhất đang ăn chè đậu xanh, thằng cha này thông minh hơn tôi nhiều như vậy, mà sao EQ lại thấp thế chứ?

Ăn cơm tối xong, tôi bật điều hòa, sau đó nằm im trên giường như heo chết! Nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải tìm tiếp, tôi thật sự rất muốn tự tử! Hận không thể lập tức tìm được thi thể của Đinh Hiểu Manh...

Một đêm không mộng mị, đến tận lúc chuông báo thức kêu tôi mới tỉnh lại, sau khi ngồi dậy thì chửi ầm lên ai đặt chuông báo khó nghe như vậy!

Đinh Nhất tỉnh dậy bên cạnh nói: “Chính cậu đấy! Tối qua không phải cậu bảo phải để chuông báo khó nghe một chút, nếu không sẽ không dậy được còn gì?”

“Hả? Tôi? Tôi sao có thể như vậy chứ!” Nghe anh ta nói tôi mới nhớ, tiếng chuông phá hoại này chính là tôi chọn, chủ yếu là sợ chúng tôi quá mệt mỏi không dậy nổi, chậm trễ lại làm hỏng việc.

Sau khi dậy, chúng tôi không có thời gian làm bữa sáng nên ra ngoài ăn. Mấy ngày nay, đồ ăn của Hàn Cẩn đều là tôi đặt trên mạng, tôi biết trong lúc dưỡng thương cô ta không tiện ra ngoài, nên đặt đồ ăn mang đến.

Hôm nay chúng tôi lại hẹn Từ Hổ cùng đi, đầu tiên là gọi cho chú Lê nói sơ tình hình ngày hôm qua, chú Lê chỉ dặn chúng tôi phải vừa làm vừa nghỉ đừng để bị cảm nắng!

Sau khi gặp Từ Hổ, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm con đường thứ hai...

Con đường này dài hơn con đường hôm qua một chút, lúc đầu tôi có cảm nhận được một số thi thể của mấy động vật nhỏ, đa phần đều là chuột! Chết đủ thể loại, tôi không muốn nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy buồn nôn.

Sau đó chúng tôi đi về phía trước một đoạn, đột nhiên tôi sững người, sau đó quay lại nhìn Từ Hổ, thật ra đến giờ anh ấy vẫn không hiểu chúng tôi cứ đi trên đường thế này thì làm sao tìm được Đinh Hiểu Manh?!

Nhưng vấn đề bây giờ là, lúc này tôi có thể cảm nhận được cách chân tôi vài mét có thi thể một người đàn ông... Thi thể này đã ở dưới đó khoảng nửa năm rồi! Mà nghề nghiệp của anh ta giống với Từ Hổ, cũng là công nhân thoát nước! Thế nên tôi mới nhìn Từ Hổ, quan trọng nhất là trong trí nhớ của thi thể này có quen biết Từ Hổ.

“Anh Từ, anh có quen ai tên là Triệu Bảo Trụ không?” Tôi hỏi thăm dò.

Từ Hổ không nghĩ nhiều nói: “Biết, anh ta là cộng tác viên trước đây ở chỗ tôi, làm mấy năm, về sau không biết vì sao nói nghỉ là nghỉ luôn, gọi điện cũng không bắt máy.”

“Anh ta không có người thân à? Các anh cũng không đến nhà tìm thử ư?” Tôi khó hiểu hỏi.

Từ Hổ nói: “Anh ta nào có người nhà! Lớn tuổi nhưng độc thân, ở ký túc xá của đơn vị. Đại khái khoảng nửa năm trước anh ta đột nhiên không đến làm, gọi điện thì tắt máy. Khi đó đúng lúc mới phát lương xong, mọi người đều nghĩ chắc nhà anh ta có việc nên không đi làm. Dù sao cũng chỉ là cộng tác viên, chuyển việc cũng dễ!”

Cái này cũng khó trách, nếu không một người đang sống sờ sờ chết trong đường cống ngầm, sao không ai để ý? Vốn lúc tan ca, Triệu Bảo Trụ đi ngang qua một miệng cống bị người ta ăn cắp mất nắp, nên anh ta đi tìm một cành cây để cắm vào đó đánh dấu.

Không ngờ, lúc đang cắm cành cây thì điện thoại trong túi không cẩn thận rơi xuống cống. Anh ta nhìn xuống, may mà đang là mùa đông nên bên dưới không có nước, anh ta mới xuống đó nhặt điện thoại.

Lúc Triệu Bảo Trụ chui xuống, không biết pin điện thoại đã văng đi đâu, tìm xung quanh mãi không thấy. Anh ta biết pin điện thoại chắc chắn vẫn ở trong cống, bởi vì cuộc sống cũng không dư dả gì nên không nỡ chi tiền mua pin mới, anh ta đi vào sâu hơn để tìm...

Đáng lý ra viên pin sẽ không rơi quá xa, nhưng lúc anh ta xuống thì nước trong cống chảy gấp, có thể pin đã bị cuốn đi! Anh ta không cam lòng tiếp tục tìm đến chỗ sâu hơn, dù sao đây cũng là công việc thường ngày nên anh ta cũng không quan tâm có nguy hiểm hay không.

Không ngờ, Triệu Bảo Trụ càng đi thì càng thấy ngực mình bị ép mạnh hơn, anh ta đã từng bị như thế này, chịu đựng một lúc là hết. Nhưng lần này, anh ta cảm thấy rất khó chịu, không những không hết mà còn nghiêm trọng hơn.

Sau đó, Triệu Bảo Trụ cảm thấy quá khó thở, dịch lên một góc ở cống thoát nước, định nghỉ một chút rồi đi lên, nhưng anh ta không ngờ một lần ngồi nghỉ này lại không dậy nổi nữa!

Tôi đoán anh ta đột phát bệnh tim, lúc trước đã từng có dấu hiệu nhưng chắc sợ tốn tiền nên không đến bệnh viện kiểm tra. Lúc đó điện thoại bị rơi xuống cống, lo lắng không yên, lại thêm trong đường cống ngầm rất ngộp nên mới khiến bệnh tim nặng hơn.

Lúc Triệu Bảo Trụ chết vẫn chưa đến năm mươi tuổi, tất cả tiền kiếm được đều gửi về quê. Thật ra anh ta không phải độc thân, ở nhà có vợ con, con cái cũng đã học đến cấp hai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.