Người Tìm Xác

Chương 378: Nội đan kéo dài tính mạng



Tôi thấy thế vội hỏi chú Lê: “Muộn thế này còn gọi bọn cháu, có việc gì thế ạ?”

Chú Lê chỉ túi du lịch màu đen trên bàn rồi nói: “Cháu mở ra xem thì biết...”

Tôi để Đinh Nhất để ý Kim Bảo, sau đó mở túi du lịch ra xem, ôi trời! Bên trong đều là nhân dân tệ màu phấn hồng, tôi đếm sơ sơ cũng hơn trăm vạn…

“Cái này... cái này là ai mang đến ạ?” Tôi giật mình.

Chú Lê bình tĩnh nói: “Trời vừa xẩm tối, chú nghe thấy có người gõ cửa nên ra xem thì thấy là một người lạ mặt. Sau khi đưa cái túi cho chú, cậu ta chỉ nói có một câu, đây là tiền thù lao, xin nhận lấy. Nói xong thì bỏ đi luôn, không thêm được câu nào.”

Tôi há miệng nửa ngày không nói được gì, nói thật, mặc dù trong tài khoản của tôi đã từng có lúc có số dư hơn trăm vạn, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy! Tay tôi cầm một xấp tiền lên, lật nhẹ một cái, phát hiện seri tiền không đều nhau, xem ra ngài Vương này rất có tâm!

Tôi thấy chú Lê không nói gì, chỉ tay vào cái túi hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Tiền này nhận hay không nhận ạ?”

Chú Lê nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ nhận trước đã, nhưng cũng không thể để trong ngân hàng, người kia đã trực tiếp đưa đến chỗ chú, nên tiền này không để ở đây được... Kiểu này, các cháu cứ mang về nhà cất đi đã, nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì không được động vào, nếu quả thật có ngày chính quyền tìm đến thì đành trả lại...”

Tôi nghe đến việc mang nhiều tiền mặt thế giấu trong nhà mình, chột dạ nói: “Dạ? Cất ở chỗ cháu á, chú Lê... Chú để cháu ngày ngày ngồi nhìn đống tiền này mà không được tiêu, trong lòng khó chịu thế nào không nói, nếu có trộm vào nhà thì phải làm sao? Đến lúc đó làm sao cháu dám báo cảnh sát chứ!”

Chú Lê nghe vậy tức giận chỉ vào Kim Bảo nói: “Nhà cháu nuôi chó còn sợ bị trộm à?”

Tôi thiếu chút nữa thì khóc toáng lên, sau đó chỉ vài Kim Bảo nói: “Ối giời ơi! Chú trông cậy vào nó trông nhà ạ, vừa rồi Tiểu Hắc nhà chú cho nó một cái móng vuốt mà nó ngồi im re, chú không thấy à!?”

Chú Lê nhìn Kim Bảo, cảm thấy cũng không đáng tin, thế là đi vào trong nhà lấy một lá bùa gấp thành một mảnh hình tam giác ném vào bên trong túi du lịch, nói với tôi: “Mang về đi! Bây giờ chú dám đảm bảo, chỉ cần phòng cháu không mất, thì chiếc túi đen này không bao giờ mất được!”

Tôi nhìn hành động của chú ấy, nửa tin nửa ngờ nói: “Thật hay giả ạ? Thật sự linh như vậy sao? Thế chú cho cháu một xấp, đi dán lên mấy thứ đáng giá trong nhà nhé!”

“Đi đi đi! Nhiều sẽ không có tác dụng, bùa này chỉ có tác dụng với vàng ròng, bạc trắng, tiền mặt thôi.” Chú Lê tức giận nói.

Ra khỏi nhà chú Lê, tâm trạng tôi khá bất ổn, không nói rõ được là làm sao, bởi vì túi tiền quá nặng nên để Đinh Nhất xách, còn tôi ôm Kim Bảo lên lầu.

Lúc đi thang máy còn gặp mấy người hàng xóm tầng dưới, nhưng bọn họ chẳng ai nghĩ cái túi đen bình thường trong tay Đinh Nhất lại có nhiều tiền mặt như vậy…

Giữa trưa vài ngày sau, tôi và Đinh Nhất đang ăn cơm ở nhà, vừa định ngày mai đi thăm Chiêu Tài lại đột nhiên nhận được điện thoại của bác sĩ Triệu, bảo tôi nhanh chóng đến bệnh viện.

Tôi nghe giọng anh ta qua điện thoại không giống như bình thường, cảm giác có hơi nghẹn ngào, lúc đó lòng tôi nặng trĩu, lập tức bảo Đinh Nhất nhanh chóng đi lấy xe... Lúc tôi đầu đầy mồ hôi chạy đến phòng bệnh của Chiêu Tài, thì thấy chị ấy đang cùng một cô y tá xem ảnh mình làm cô dâu.

Thấy chị ấy yên ổn trên giường bệnh, tôi cũng thở phào một hơi. Lúc này bác sĩ Triệu cũng vừa đi đến, thấy tôi liền giật mình nói: “Cậu đến nhanh quá đấy!”

Đinh Nhất bên cạnh nói: “Chúng tôi đã vượt hai cái đèn đỏ rồi!”

Bác sĩ Triệu tái mặt nói: “Ui, thế thì quá nguy hiểm, lần sau có gấp mấy cũng không được làm vậy biết không?”

Tôi nghe anh ta giảng đạo thì tức giận nói: “Không phải anh bảo tôi phải đến đây nhanh à?”

Không ngờ bác sĩ Triệu lại tỏ ra vô tội nói: “Tôi cũng đâu muốn cậu lao nhanh như thế?”

Tôi nghe anh ta nói như vậy, đang định phản bác lại bị anh ta dùng ánh mắt ngăn lại, lúc này tôi mới hiểu anh ta muốn ra ngoài nói chuyện.

Bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ Triệu đưa thẻ ngân hàng trả lại cho tôi: “Trong này còn chưa đến bốn mươi vạn, cậu cầm đi!”

Tôi sầm mặt nói: “Có ý gì? Không chữa được nữa rồi?”

Bác sĩ Triệu thấy sắc mặt tôi khẩn trương, liền vội vàng giải thích: “Mấy ngày trước, chúng tôi phát hiện khối u trong não của Chiêu Tài đã có xu hướng nhỏ lại, hôm nay kiểm tra lần nữa, phát hiện khối u đã bị khống chế, nếu tiếp tục thu nhỏ nữa có thể sẽ bị vôi hóa.”

“Nói cách khác là, bệnh tình của chị ấy đang chuyển biến tốt đẹp đúng không?” Tôi cố gắng lý giải ý tứ của bác sĩ Triệu.

Anh ta kích động nói: “Ừ, mặc dù bây giờ chúng tôi cũng không xác định được chính xác vì sao khối u bị vôi hóa, nhưng bây giờ xem ra bệnh của Chiêu Tài không có chuyển biến xấu, cũng không có di căn, tôi tin rằng chỉ mấy ngày nữa là cô ấy có thể xuất viện, nên số tiền này không dùng được nữa.”

Tôi nhận tấm thẻ, trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó tả, vốn nghĩ số tiền này dùng hết rồi cũng chưa chắc đã có tác dụng, không ngờ mới bỏ ra hơn mười vạn, xem ra là do nội đan của bà nội Hồ đưa cho.

Quay lại phòng bệnh, tôi nói chuyện phiếm với Chiêu Tài, hỏi chị ấy mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.

Nhưng Chiêu Tài lại mù mờ nói: “Chuyện đặc biệt? Chuyện gì có thể coi là đặc biệt?”

“Ví dụ như gặp được người kỳ lạ hoặc ăn thứ gì đó đặc biệt?”

Nhưng Chiêu Tài nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có...”

Trong lúc tôi còn đang nghi ngờ bà nội Hồ làm thế nào cho Chiêu Tài ăn nội đan, lại nghe chị ấy lầm bầm nói: “Sát vách giường chị hôm trước có một bà cụ, rất tốt bụng, tiếc là chỉ ở có vài ngày. Bà ấy vừa đến, còn cho chị ăn đào nhà trồng, vừa to vừa ngọt...”

Tôi hiểu ngay, có lẽ bà Hồ biến thành bà lão, mượn cớ cho ăn đào, lừa Chiêu Tài ăn nội đan. Con nhỏ Chiêu Tài này đúng là ngốc có phúc của ngốc, mặc dù bị bệnh nặng nhưng lại được ăn nội đan giữ mệnh, cũng coi như phúc phận của chị ấy chưa cạn!

Ra khỏi bệnh viện, tôi gọi điện cho chú họ, nhờ chú ấy thắp hộ nén hương cho gia tiên, giúp tôi tạ ơn tổ tiên! Chú họ hiểu ngay mệnh của Chiêu Tài đã được bảo vệ, vui vẻ nói: “Tốt tốt tốt, vừa đúng hôm nay là mùng một, để chú đi thịt con gà làm cỗ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.