Theo lời đồng nghiệp của Trương Dịch Hân, trước khi mất tích, cô ấy còn gọi điện thoại cho đồng nghiệp của mình, hỏi các cô muốn mua cái gì, cô ấy có thể mua về giùm cho. Thử hỏi một người muốn tự sát, còn làm những việc này sao?
Tuy nhiên hiện giờ Trương Dịch Hân sống không thấy người, chết không thấy xác, nói cái gì cũng đều chỉ là phỏng đoán, không có một lý lẽ chân thật đáng tin cậy nào.
Làm người đại diện cho nhà họ Trương, chúng tôi nhận về đồ đạc của Trương Dịch Hân, hi vọng có thể từ đó tìm được một ít manh mối hữu dụng. Nhưng rất đáng tiếc là, trong những món đồ này tôi đều không cảm giác được gì cả.
Việc này có thể là vì bản thân những thứ này không đúng, còn nữa, cũng có khả năng là Trương Dịch Hân vốn dĩ chưa chết…
Để có thể điều tra thêm nhiều manh mối có ích, Từ Kính đưa chúng tôi đến homestay mà lúc trước Trương Dịch Hân vào ở, bà chủ rất nhiệt tình, lúc bà ấy biết chúng tôi tới hỏi thăm nữ du khách Trung Quốc bị mất tích, còn lục ra video ngày Trương Dịch Hân vào ở cho chúng tôi xem.
Nhìn từ video mà thấy, ngày đó trạng thái tinh thần của Trương Dịch Hân rất tốt, còn hỏi thăm bà chủ ở địa phương có những nhà hàng nào bán đồ ăn ngon. Sau khi xếp hành lý xong, cô ấy một mình đi ra khỏi homestay…
Xấp xỉ khoảng 10 giờ đêm, Trương Dịch Hân từ bên ngoài trở lại, khi vào cửa còn chào hỏi bà chủ, nhưng nhìn vẻ mặt của cô hình như hơi mệt mỏi. Sau đó cô ấy về phòng mình, cả đêm không ra.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Trương Dịch Hân ăn bữa sáng ở homestay, cô nói với bà chủ ở trước quầy mình muốn lấy một tấm bưu thiếp, sau đó thấy cô ghé lên quầy viết trên bưu thiếp mấy câu, tiếp theo thì cầm bưu thiếp xoay người đi ra ngoài.
Từ đó đến sau này, Trương Dịch Hân cũng không hề trở lại homestay này nữa, mà hành lý của cô ấy vẫn còn để lại căn phòng đã ở lúc đó…
Đáng tiếc vì video không rõ ràng lắm, nên căn bản không nhìn rõ Trương Dịch Hân viết cái gì lên trên bưu thiếp? Gửi bưu điện cho ai? Căn cứ theo tài liệu ông Trương cung cấp biểu hiện, vòng xã giao của Trương Dịch Hân trừ cha mẹ ra, cô có quan hệ tương đối thân với đồng nghiệp cùng công ty.
Nhưng tôi bảo Từ Kính liên hệ với người nhà Trương Dịch Hân thì họ đều nói chưa từng nhận được bưu thiếp của con gái từ Nhật Bản gửi về. Nhưng nếu là gửi cho đồng nghiệp, vậy sẽ không gửi chỉ một tấm bưu thiếp?
Cho nên tôi và chú Lê đều cho rằng, tấm bưu thiếp này là manh mối duy nhất hiện giờ. Vì thế chúng tôi lại hỏi thăm bà chủ homestay, gần đây có mấy cái hòm thư. Bà chủ rất nhiệt tình vẽ cho chúng tôi một tấm bản đồ đơn giản, trên đó đánh dấu vị trí cụ thể của hai hòm thư gần đây.
Căn cứ theo bản đồ của bà chủ, chúng tôi nhanh chóng tìm đến hai hòm thư mà bà ấy nói, tiếp theo tôi để Đinh Nhất ghi nhớ lại số hiệu của hai hòm thư, hi vọng có thể điều tra được vào ngày Trương Dịch Hân gửi bưu thiếp đi, có tấm nào gửi về Trung Quốc hay không.
Đáng tiếc nơi này nói cho cùng không phải Trung Quốc, ở đây trừ Từ Kính ra chúng tôi cũng chẳng quen biết ai. Hơn nữa cậu ta là một du học sinh, nhiều nhất cũng chỉ là làm phiên dịch cho chúng tôi, hoặc giúp chúng tôi liên hệ người nhà của Trương Dịch Hân thôi.
Nếu muốn thông qua cảnh sát Nhật Bản điều tra chút gì đó, phỏng chừng chính chúng tôi ra mặt thì khả năng hoàn thành không lớn. Cuối cùng vẫn là chú Lê liên hệ chị Bạch, hỏi chị ấy có bạn bè nào ở đây có thể giúp đỡ được không.
Chị Bạch là ai chứ? Giao thiệp khắp thế giới, chị ấy nhanh chóng giới thiệu một người bạn làm việc ở Tổng Lãnh sự quán Sapporo cho chúng tôi. Khi chúng tôi kể tình hình bên này cho anh ta, người bạn đó của chị Bạch lập tức nói anh ta biết chuyện này, vẫn luôn tích cực liên hệ cảnh sát Nhật Bản, đôn đốc họ nhanh chóng phá án.
Chú Lê nghe thấy là tiếng phổ thông cũng không khách sáo với anh ta, nói gọn gàng dứt khoát, chúng tôi có manh mối mà cảnh sát không có, nhưng cái chính là không biết cảnh sát Nhật có thể điều tra tiếp theo manh mối của chúng tôi nói ra hay không.
Bạn của chị Bạch cẩn thận dò hỏi về manh mối theo lời chúng tôi, sau đó bảo chúng tôi về khách sạn chờ trước đi, anh ta sẽ hỗ trợ liên hệ phía cảnh sát Nhật cho.
Không ngờ hiệu suất làm việc của bạn chị Bạch cũng rất nhanh, trưa hôm đó cảnh sát Nhật Bản đã đến khách sạn tìm chúng tôi. Căn cứ vào manh mối mà chúng tôi cung cấp, bọn họ rất nhanh đã điều tra ra bưu thiếp ngày hôm đó Trương Dịch Hân gửi qua bưu điện, hòm thư ấy gửi ra tất cả là hai bưu thiếp. Nhưng rất đáng tiếc, trong đó không có cái nào gửi về Trung Quốc cả.
Việc này thật kỳ quái, chẳng lẽ tấm bưu thiếp kia vẫn còn ở trên người Trương Dịch Hân, cũng không gửi đi qua bưu điện? Thế nhưng trong video có thể nhìn thấy rõ ràng, vị trí mấy hàng chữ mà cô ấy viết là địa chỉ và mã bưu chính mà?
Vì thế mấy người chúng tôi bèn ôm nghi vấn này quay về homestay Trương Dịch Hân đã ở lần nữa, sau đó theo tuyến đường ngày đó cô ấy có khả năng đi qua mà lặp lại một lần. Rất nhanh đã lần lượt đi ngang qua hai hòm thư mà bà chủ đã nói kia.
Thời điểm này trước mặt có rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục đi học của Nhật Bản đi tới, trước tiên không nói mặt mũi thế nào, chỉ nhìn đồng phục của các em ấy thì đã cảm thấy vô cùng tươi trẻ, xinh đẹp. Trái lại với đồng phục trung học ở trong nước của chúng tôi, thoải mái có thừa, nhưng mỹ quan lại không đủ…
Ngay lúc tôi đang thưởng thức học sinh trung học Nhật chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh và truyền hình Nhật Bản, lại phát hiện các em ấy đều sôi nổi bỏ thư vào trong hòm. Sau đó Từ Kính nghe ngóng mới biết được, những học sinh trung học này gửi thư cho bạn qua thư tín của mình.
Lúc ấy tôi nghe thế thì bụng nghĩ rất buồn cười, đây đã là thời đại nào mà còn viết thư cho bạn qua thư tín, chỉ cần di động có sóng, chẳng sợ bạn qua thư tín có ở sao Hoả thì lúc nào, ở đâu cũng có thể liên hệ kìa! Còn cần đến viết thư ư?
Nhưng Từ Kính lại nói cho tôi biết, đây là một hoạt động do trường học của họ khởi xướng, mục đích là để làm các học sinh có thể tạm thời bỏ xuống các sản phẩm điện tử, trở về thời kỳ hồn nhiên ban đầu, dùng giấy bút viết ra những suy nghĩ dành cho bạn bè.
Tôi cười gượng vài tiếng: “Ý tưởng của người Nhật Bản đúng là không giống người thường mà!
Đột nhiên trong đầu tôi chợt loé lên ánh sáng, lúc trước tấm bưu thiếp kia của Trương Dịch Hân có thể nào không phải gửi về nước, mà là gửi đến một nơi nào đó của Nhật Bản hay không?
Nghĩ đến đây, chúng tôi bèn nhanh chóng về lại homestay của Trương Dịch Hân, hỏi bà chủ lấy một tấm bưu thiếp giống y như cái của Trương Dịch Hân, lật ra mặt trái nhìn, phát hiện cảnh ở mặt sau là một kênh đào nổi tiếng của Otaru.
Vì thế trưa hôm đó, chúng tôi lại cầm tấm bưu thiếp này đi tới cục cảnh sát lần nữa, hy vọng cảnh sát ở đây có thể điều tra ra cùng ngày Trương Dịch Hân lấy bưu thiếp, hai hòm thư kia có từng xuất hiện bưu thiếp nào giống y như đúc cái trong tay tôi không.
Lần này cảnh sát phụ trách vụ án trực tiếp đưa chúng tôi đến bưu cục Otaru luôn, tìm được bưu tá phụ trách hai hòm thư kia. Từ người này, chúng tôi biết được hiện giờ người thích dùng bút viết thư ở Nhật Bản cũng không nhiều, nên mỗi ngày trong hòm thư có nhiều nhất chính là bưu thiếp gửi đi khắp nơi trên thế giới.