Đinh Nhất lật miếng sàn gỗ đó lên, phát hiện đây là cửa vào một tầng hầm, anh ta chui xuống ngay tắp lự! Vì thế mới có cảnh vừa rồi kia… Anh ta thấy tôi sững sờ thì vẫy tay, bảo tôi đi cùng xuống thử, xem ra anh ta đã phát hiện ra manh mối có ích gì dưới đó rồi!
Cửa vào tầng hầm này bí ẩn như thế, chắc chắn có giấu thứ gì đó bí mật! Tôi đi theo Đinh Nhất xuống dưới, phát hiện hoá ra tầng hầm của căn nhà này rất lớn, nhưng ngửi một cái là biết toàn rác rưởi bị vứt vào đây.
Vừa nãy lúc xuống dưới, Đinh Nhất đã tìm được công tắc nên bây giờ ở đây rất sáng sủa. Chỉ là do đồ ô uế bên dưới quá nhiều, nên nhất thời chúng tôi cũng không biết ở đây có thể cất giấu bí mật gì.
Ai ngờ vào lúc này, đột nhiên từ sâu bên trong tầng hầm truyền đến tiếng “lạch cạch”. Tôi lo lắng quay sang hỏi Đinh Nhất: “Không phải là chuột đấy chứ?”
Nhưng Đinh Nhất lại bình tĩnh nói: “Nếu là chuột, vậy cái đầu của con chuột này cũng khá lớn đấy…”
Có Đinh Nhất ở đây, tôi cũng không quá sợ hãi, vẫn cẩn thận đi theo sau anh ta đến chỗ sâu nhất trong tầng hầm.
Khi chúng tôi vòng qua rác rưởi, đến chỗ sâu nhất, mới thấy ở đây còn có một khoảng đất trống khá sạch sẽ, nhưng lúc nhìn rõ thứ nằm trên khoảng đất trống, tôi sững sờ ngay.
Ở cuối tầng hầm có đặt một tấm nệm bẩn thỉu, một người trần truồng đầy vết thương đang nằm trên đó. Một chân của cô gái kia bị xích vào một sợi xích sắt to khoá chặt chỗ cây cột, đầu tóc rối bù dán sát vào mặt khiến tôi rất khó thấy rõ khuôn mặt cô ấy.
Nghe thấy tiếng chúng tôi đi tới, cô gái run rẩy, nhắm tịt mắt. Tôi thử gọi: “Trương Dịch Hân? Cô có phải là Trương Dịch Hân không?”
Chắc vì nghe thấy tôi nói tiếng Trung Quốc, cơ thể cô gái kia chấn động rõ rệt, sau đó cuộn tròn người lại vội nép sát vào một góc. Tôi không đành lòng nhìn tiếp nữa, bèn cởi áo ngoài khoác lên người cô gái, sau đó kiên nhẫn nói: “Cô là người Trung Quốc à? Có nghe hiểu chúng tôi nói gì không? Cô đừng sợ, chúng tôi từ trong nước sang đây cứu cô!”
Nghe thấy tôi nói mình là sang đây tìm cô ấy về, bây giờ cô gái mới từ từ mở mắt, hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, sau đó lại túm chặt lấy tay tôi: “Các anh mau cứu tôi ra ngoài với, tên ác ma kia sẽ về nhanh thôi!”
Bây giờ tôi mới thấy rõ mặt cô ấy, không nghi ngờ gì nữa, cô ấy chính là Trương Dịch Hân đã mất tích gần một tháng!
Có được đáp án, tôi thở phào nhẹ nhõm hỏi cô ấy: “Có thể tự đi được hay không?”
Nhưng Trương Dịch Hân thử đứng lên vài lần, cuối cùng đều ngã trở lại nệm. Tôi bảo Đinh Nhất mở khoá ra trước, thật sự tôi không nhìn nổi hình ảnh cô gái bị xích mãi như vậy.
Ban đầu chúng tôi đã cùng thương lượng là, nếu thật sự phát hiện Trương Dịch Hân, thì sẽ giả bộ vô tình phát hiện ra cô ấy cầu cứu rồi báo cảnh sát. Thế nhưng bây giờ khi tôi nhìn thấy Trương Dịch Hân trước mắt, trong lòng trào lên lửa giận, biến mẹ nó cái vô tình phát hiện đi! Tôi cứ đến thẳng đây cứu người đấy thì làm sao?
Nghĩ đến đây, tôi bế Trương Dịch Hân từ dưới đất lên, sau đó chuẩn bị rời khỏi. Đúng vào lúc này, di động của tôi đột nhiên vang lên, tôi để Đinh Nhất lấy ra nghe giúp mình, thấy là Từ Kính gọi tới, nói Hase Shuichi đã làm xong việc, đang đi về nhà.
Trương Dịch Hân nghe nói gã Nhật lùn kia sắp về, càng bị doạ cho run rẩy cả người. Thấy cảnh như vậy, tôi biết mình cần phải đưa cô gái này đi ngay lập tức!
Dưới sự trợ giúp của Đinh Nhất, sau cùng tôi cũng ôm được Trương Dịch Hân ra khỏi tầng hầm, bây giờ cũng đã có thể nghe được âm thanh mở cửa ở ngoài. Thật ra, tôi cũng không sợ đánh nhau trực diện với tên kia, dù sao cũng có Đinh Nhất ở bên cạnh, cho dù gã có là vua đấm bốc Nhật Bản cũng chưa chắc có thể làm gì chúng tôi.
Nhưng bây giờ dù sao chúng tôi cũng đang đột nhập vào nhà riêng, nên để tránh phiền phức, tốt nhất nên đưa Trương Dịch Hân đi trước khi gã trở lại.
Còn may vào vài giây cuối cùng, chúng tôi cũng kịp chạy ra từ cửa sau, nhảy khỏi sân sau nhà tên Nhật lùn, thành công về được xe. Lúc này chú Lê và Từ Kính đã ngồi chờ sẵn, khi họ nhìn thấy tôi ôm Trương Dịch Hân thì choáng váng mặt mày, không biết nên lái xe đi đâu.
Lúc ấy tôi nhìn thấy Hase Shuichi đã tức muốn hộc máu chạy từ trong nhà ra, vì thế nói luôn với Từ Kính ở phía trước lái xe, đến Tổng lãnh sự quán Sapporo!
Có mục tiêu rõ ràng, Từ Kính lập tức khởi động xe, phóng nhanh về phía Tổng Lãnh sự quán…
Bởi vì trên đường đã liên hệ trước với người bạn ở Lãnh sự quán của chị Bạch, nên xe của chúng tôi cũng không cần dừng lại mà chạy thẳng đến trước cửa Lãnh sự quán. Lúc này bác sĩ của Lãnh sự quán cũng đã chờ sẵn, khi họ nhìn thấy tôi ôm Trương Dịch Hân từ trên xe xuống, vẻ mặt cũng kinh ngạc khôn tả.
Qua kiểm tra sơ bộ của bác sĩ, Trương Dịch Hân có vài vết thương ngoài da, nghiêm trọng nhất chắc là chân trái của cô ấy, có thể bị nứt xương. Chúng tôi cũng kể lại rõ ràng rành mạch quá trình phát hiện ra cô ấy cho nhân viên của Lãnh sự quán Trung Quốc biết, còn thông báo cho bên ngoài thế nào thì phải giao cho họ.
Ngồi ở phòng nghỉ của Lãnh sự quán, tâm trạng của chúng tôi đều rất bình tĩnh. Tuy rằng sau này có lẽ sẽ rơi vào những ngày bị gây khó khăn, nhưng tôi cũng không hối hận việc đưa Trương Dịch Hân đi lúc ấy.
Chú Lê cũng gọi điện thoại cho cha của Trương Dịch Hân, nói với họ tin vui là cô ấy còn sống, đối phương nghe xong cũng nghẹn ngào trong điện thoại hồi lâu. Thật ra tôi biết, nếu họ đến tìm chúng tôi tức là đã không còn ôm hy vọng gì nữa, họ chỉ không muốn thừa nhận thôi. Bây giờ biết con gái vẫn còn sống, chắc chắn là vui sướng vạn phần!
Sau đó Lãnh sự quán Trung Quốc liên hệ ngay với cảnh sát địa phương, cũng giải thích tình hình, đương nhiên, cách nói đối ngoại là: Lý do chúng tôi xông vào nhà dân của Nhật Bản là vì nghe thấy Trương Dịch Hân kêu cứu bằng tiếng Trung Quốc!
Cảnh sát Sapporo nhanh chóng bắt Hase Shuichi, qua thẩm vấn, gã thú nhận mình vẫn luôn nói chuyện với Trương Dịch Hân qua mạng, tự đắp nặn bản thân thành một giảng viên đại học sống ở Nhật Bản.
Sau khi lấy được sự tin tưởng của Trương Dịch Hân, Hase Shuichi hẹn cô đến Nhật Bản chơi, hơn nữa còn đưa ra đề nghị hai người gặp mặt một lần. Buổi tối ngày Trương Dịch Hân mất tích, gã dùng tiền mua chứng minh thư giả đi thuê một chiếc xe, sau đó đến Otaru trước.
Hai người gặp mặt ở Otaru rồi đến một tiệm sushi ăn tối, sau đó Trương Dịch Hân vốn tưởng rằng gã sẽ đưa mình về homestay, nhưng không ngờ lại bị Hase Shuichi dùng Ete chụp thuốc mê, sau đó lái ô tô đưa cô ấy về Sapporo.