Người Tìm Xác

Chương 410



Theo như người thợ mỏ già kia nói, lúc đó mỏ than của người Nhật Bản xảy ra một vụ nổ khí ga quy mô lớn. Người Nhật Bản vì muốn bảo vệ thiết bị dưới hầm và than đá không bị lửa lớn đốt cháy đã ra lệnh không thông gió xuống dưới. Hơn một ngàn thợ mỏ chưa kịp lên đều bị2chết ngạt dưới đó.

Vụ tai nạn này xưa nay chưa từng có, thật ra nếu lúc đó người Nhật Bản lựa chọn cách cứu viện thì đã không có nhiều thợ mỏ bị chết như vậy, nhưng trong mắt Nhật Bản, nhân công người Trung Quốc quá rẻ mạt, sống hay chết họ cũng không quan tâm, chỉ cần thiết bị và than đá5dưới đó không bị phá hủy là được.

Lúc ấy người Nhật Bản chờ đến khi khói dưới hầm thoát ra hết mới phái một toán thợ mỏ xuống kiểm tra, người thợ mỏ già nằm trong nhóm người đó.

Mỗi khi ông ấy nhớ lại cảnh tượng khi đi vào hầm, trong lòng vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi, đường hầm mỏ đã biến thành6địa ngục trần gian, khắp nơi đều là xác người… Gần xe chở than có mấy trăm thi thể chất đống ở đó, những người này đều chạy đến đây định thoát ra, đáng tiếc con đường sống của họ đã bị chặn lại.

Theo hồi ức của người thợ mỏ kia, sau khi họ dọn dẹp hơn một ngàn mấy trăm thi thể dưới5hầm, những thợ mỏ này đa phần là thanh niên khỏe mạnh do quân Nhật Bản bắt từ các nơi khác đến, có nhiều người chết vô danh, thậm chí người nhà họ có lẽ đến giờ vẫn không biết thân nhân đã chết trong vụ tai nạn hầm mỏ đó.

Chú Lê nghe xong, vẻ mặt u ám nói: “Nhiều mạng người bị chết3cùng chỗ như vậy, oán linh tụ tập lại một chỗ, nếu như năm đó không làm pháp siêu độ, chỉ sợ sớm muộn cũng sinh ra tà ma đem đến tai họa.”

La Hải đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, anh ta liền hỏi bí thư Vương: “Sau này chuyện xảy ra ở mỏ than xử lý thế nào?”

Bí thư Vương nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói trước khi người Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, đã đem những mỏ than này lấp đầy, cái nào cho nổ được thì cho nổ hết.”

“Vậy sau này khi chúng ta khai thác mỏ có khi nào đào được những mỏ cũ đó không?” La Hải hỏi tiếp.

“Có! Đường hầm xảy ra chuyện này chính là đường hầm có đường hầm mỏ cũ chạy xuyên qua, nhưng chúng tôi khi đào hầm đã lấp hai đầu hầm mỏ cũ lại.” Bí thư Vương chắc chắn.

Tôi lập tức quay lại hỏi chú Lê: “Có thể có thứ gì đó từ trong mỏ cũ chạy ra không?”

Chú Lê lắc đầu nói: “Cái này cũng khó nói, những người thợ mỏ này chết oan, oán khí cực sâu, tôi tin rằng cho dù người Nhật Bản không làm pháp siêu độ nhưng chắc chắn sẽ bố trí một số pháp khí trấn quỷ, để đảm bảo họ có thể tiếp tục khai thác than đá.

Nhưng năm đó họ phá hủy các hầm kia, có khả năng đã phá hư thứ gì đó, chỉ sợ trận pháp trừ tà cũng bị phá hỏng. Bây giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, những oán linh bị vây dưới hầm mỏ cũ kia oán khí ngày càng nặng, một khi bị thả ra, hậu quả rất khó tưởng tượng…”

Bí thư Vương nghe chú Lê nói vậy, tái mặt vội vàng nói: “Lê đại sư, lần này xin ngài nhất định phải giúp chúng tôi!”

Chú Lê cười nói với ông ta: “Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi đã đến đây, chắc chắn sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”

Bây giờ tôi đột nhiên nhớ đến một việc, nên quay lại hỏi bí thư Vương: “Đúng rồi, bí thư Vương, có thể cho chúng tôi xem qua nơi ở của kỹ sư Đinh Tử Giang được không?”

Bí thư Vương lập tức đồng ý: “Không có vấn đề, sau khi chuyện xảy ra gian phòng của kỹ sư Đinh ở chúng tôi đều không động đến, vợ và con anh ta đều ở Mỹ, cho nên chúng tôi đợi chuyện này có kết quả mới báo cho người nhà anh ấy.”

Sau khi chú Lê và La Hải thảo luận với bí thư Vương những vật dụng chúng tôi cần dùng đến trong mấy ngày ở lại đây, bảo ông ấy chuẩn bị kỹ càng giúp chúng tôi, thì bí thư Vương đưa mấy người chúng tôi đến phòng ký túc xá của Đinh Tử Giang.

Đây là một căn phòng nhỏ, có phòng ngủ, phòng khách, phòng làm việc và nhà vệ sinh. Nếu đúng như bí thư Vương nói, sau khi xảy ra chuyện họ không động đến nơi này, thì vị kỹ sư họ Đinh này quả là một người đàn ông nghiêm túc!

Trong phòng rất gọn gàng, sạch sẽ, thư từ và tư liệu được xếp chỉnh tề trên mặt bàn. Tôi cẩn thận quan sát một chút, phát hiện ngoài vật dụng cá nhân ra thì không có nhiều đồ khác, tôi chỉ thấy trên đầu giường có một tấm ảnh gia đình.

Lúc tôi nhìn thấy ảnh Đinh Tử Giang, đột nhiên nhớ ra trong chút ký ức ngắn ngủi của Tống Vĩ tôi đã từng nhìn thấy khuôn mặt này, lúc đó ông ta đứng cách Tống Vĩ không xa.

Từ đó có thể đoán ra Tống Vĩ là người đầu tiên xảy ra chuyện, cho nên Đinh Tử Giang là người đầu tiên nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với Tống Vĩ. Nghĩ vậy, tôi muốn tranh thủ thời gian nhìn xem, nếu như có thể tìm được vật chứa tàn hồn của Đinh Tử Giang, có lẽ sẽ có hỗ trợ lớn đối với việc tìm ra chân tướng!

Vì trong phòng không có nhiều đồ cá nhân của Đinh Tử Giang, nên tôi đương nhiên nghĩ đến tấm ảnh gia đình đầu tiên. Trong ảnh, Đinh Tử Giang cười rất vui vẻ, trong mắt tràn đầy yêu chiều với người phụ nữ bên cạnh. Từ tướng mạo không khó nhận ra, vợ Đinh Tử Giang nhỏ hơn ông ta rất nhiều, có lẽ không phải vợ đầu tiên.

Sau đó, tôi cầm bức ảnh lên, hi vọng có thể cảm nhận được thứ gì đó, đáng tiếc, trên này không có tàn hồn, xem ra bức ảnh gia đình này không phải là quan trọng nhất trong lòng Đinh Tử Giang.

Tôi bất đắc dĩ để tấm ảnh lại chỗ cũ, tiếp tục tìm kiếm các đồ vật khác có khả năng chứa tàn hồn, nhưng tìm mãi vẫn chưa có thu hoạch gì. Đến lúc tôi chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, lại đột nhiên nhớ ra, lúc trước đi học khi ở ký túc xá, tôi thường giấu những đồ vật quan trọng xuống dưới đệm, không biết dưới đệm nằm của Đinh Tử Giang có thứ gì không?

Nghĩ vậy, tôi nhấc đệm lên, đúng là phát hiện bên dưới có một quyển nhật ký mỏng. Tôi cầm lên, bên trong rơi ra năm bức ảnh có hai người.

Nhìn màu sắc của tấm ảnh có thể thấy nó đã nhiều năm rồi, trong ảnh Đinh Tử Giang còn rất trẻ, có lẽ khoảng hai mươi tuổi. Bên cạnh có một cô gái trạc tuổi ông ta, đó là một người phụ nữ dáng vẻ dịu dàng, nhưng cũng rất có khí chất.

Lúc tôi đưa tay nhặt tấm ảnh lên, đầu kêu ong một tiếng, dung mạo và giọng nói của cô gái trong ảnh xuất hiện trong đầu tôi…

Cô gái này tên là Diệp Dung, là người vợ đầu tiên của Đinh Tử Giang, họ quen nhau từ lúc học đại học, cuối cùng đi đến hôn nhân. Vốn là một đôi trai tài gái sắc, đáng tiếc sau này Đinh Tử Giang chỉ lo công việc, ít quan tâm đến vợ và gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.