Nói rồi tôi lấy khẩu súng ngắn ra, chuẩn bị lên đạn. Nhưng Đinh Nhất ở bên cạnh lại ngăn tôi lại và nói: “Cất súng đi, tôi và cậu cùng đi vào…”
Có Đinh Nhất đi cùng khiến tôi an tâm hơn nhiều. Nhưng nghĩ tới việc vừa rồi anh ta đã mạo hiểm đi vào, bây giờ2lại vì tôi mà tiếp tục mạo hiểm nữa thì trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để xoắn xuýt, chuyện cứu người như lửa sém lông mày, chúng tôi chắc chắn phải tranh thủ từng giây để đi vào trong và cứu Hàn Cẩn còn sống ra ngoài! Không đợi tôi nghĩ ngợi, Đinh Nhất đã đi vào trước,5tôi chỉ đành phải đi theo phía sau anh ta.
Mỗi đi một bước bên trong động là tôi lại mắng thầm Hàn Cẩm, mụ này thật sự không thể làm người khác bớt lo được à, không có việc gì lại chạy tới nơi này làm gì? Bây giờ thì tốt rồi, bị bọn nhuyễn trùng tử vong lôi ra ấp trứng? Đồng thời trong lòng tôi6cũng hi vọng cô ta tuyệt đối đừng chết, nếu không chẳng phải chúng tôi mạo hiểm đi vào cứu cô ta thành công cốc sao!
Khi tôi và Đinh Nhất vào trong động, có một đám ấu trùng như lạp xưởng hun khói đang nhung nhúc tràn xuống dưới thân con “trùng chúa”. Đinh Nhất kéo tôi tránh thoát thứ côn trùng kia, thận trọng đi tới5chỗ vừa rồi anh ta gặp được Hàn Cẩn.
May mà bên trong vẫn còn mấy người còn sống, có người nằm sấp, có người nằm ngửa, nói tóm lại trông họ không giống người còn sống. Kiểm tra mấy người xong, lòng tôi như chìm vào đáy vực, tất cả những người này đều là nam, tất cả đều nằm úp sấp dưới đất.
Mãi cho đến khi3chúng tôi lật tới người cuối cùng, tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, tim tôi thoáng thở phào. Đinh Nhất lấy tay thăm dò động mạch cổ của Hàn Cẩn, phát hiện vẫn còn có mạch đập, anh ta nhanh chóng lấy con dao trong người ra nhẹ nhàng gỡ được bọc trứng đang dính trên người cô ta.
Thứ kia to như một quả bóng rổ, bên trong lớp màng bọc mờ mờ có thể nhìn thấy những ấu của nhuyễn trùng tử vong sắp nở ra. Đúng vào lúc này, bọc trứng to kia dường như có gì là lạ, có vẻ chúng sắp nổ tung ra rồi.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đinh Nhất thuận thế đá bọc trứng vừa tách ra khỏi người Hàn Cẩn sang một người chưa ấp xong ở bên cạnh. Có tiếng vỡ vang lên, một đoàn ấu trùng của nhuyễn trùng tử vong màu đỏ phá trứng tràn ra.
Trong nháy mắt, những ấu trùng này chẳng những ăn sạch người kia, mà còn ăn cả bọc trứng đồng loại của chúng nữa! Đúng là thứ sinh vật hung hãn!
Nơi đây không thể ở lâu, tôi vội cõng Hàn Cẩn lên lưng, Đinh Nhất đi ở phía sau, chúng tôi nhanh chóng rút lui ra ngoài. Chú Lê và La Hải thấy chúng tôi cứu được người ra thật thì để La Hải chăm sóc cho Hàn Cẩn, anh gỡ mí mắt của Hàn Cẩn lên xem, sau đó lại mở miệng cô ta ra kiểm tra.
Cuối cùng xác nhận không có vấn đề gì, chúng tôi mới mang theo Hàn Cẩn vẫn còn hôn mê bất tỉnh rút lui theo đường cũ. Khi ra khỏi đường hầm mỏ, La Hải hỏi chú Lê có cần lấy đất đá lấp cửa hầm hay không?
Chú Lê xua tay: “Vô dụng, chắn cũng chẳng để làm gì, thứ kia chắc chắn có thể mở ra được ngay, cứ đi ra ngoài trước rồi nói sau!”
Khi chúng tôi cõng Hàn Cẩn đến được miệng hầm, bên ngoài trời đã tối, thì ra chúng tôi đã ở phía dưới lâu như vậy rồi. Đi thang máy lên trên, chúng tôi thấy có mấy tia sáng mạnh chiếu vào mình.
Ra khỏi miệng giếng, tôi phát hiện ở bên ngoài, ngoại trừ bí thư Vương và hai viên cảnh sát lúc trước thì còn có thêm hai người bác sĩ nữa. Tôi nghĩ thầm vị bí thư Vương này đúng là chu đáo! Vậy mà có thể dự đoán được chúng tôi sẽ cần tới bác sĩ.
Khi họ nhìn thấy trên lưng tôi cõng Hàn Cẩn thì đều sững sờ, chắc họ làm sao cũng không thể đoán ra được chẳng những chúng tôi không thiếu một người, mà còn cứu được người từ bên trong đó ra.
Hai bác sĩ tiếp nhận Hàn Cẩn từ trên lưng tôi, họ kiểm tra qua một chút, sau đó gọi cho 120, chuẩn bị đưa người bệnh từ hầm mỏ đến bệnh viện để cứu chữa. Còn hai người cảnh sát lúc trước cũng đi tới muốn lấy lại súng đã đưa cho chúng tôi.
Nghĩ mà xem, mấy người chúng tôi đi xuống dưới đấy mà lúc lên chẳng mất một viên đạn nào. Nhưng không phải chúng tôi không muốn dùng súng, mà ở trong động của hầm mỏ có quá nhiều ấu trùng của nhuyễn trùng tử vong, nếu chúng tôi đối đầu trực diện với chúng thì chắc sẽ không ra được khỏi đó nhẹ nhàng như bây giờ.
Nhìn Hàn Cẩn thì biết, mỗi lần cô ta đi làm nhiệm vụ đều có một đám đàn em đi theo, vừa rồi chúng tôi nhìn thấy mấy người đàn ông không còn thở nữa cũng mặc đồ giống như cô ta, chắc chắn họ cũng đều là người của tập đoàn Thái Long. Mà chắc chắn trước khi bước vào khu hầm mỏ này, họ còn trang bị vũ khí và số lượng người mạnh hơn chúng tôi không biết gấp bao nhiêu lần, thế mà chẳng phải bị diệt cả đoàn rồi đấy sao? Giờ ngẫm lại mới thấy chúng tôi thật sự quá may mắn!
Đinh Nhất đưa súng cho viên cảnh sát, còn khách sáo nói tiếng cảm ơn. Tôi không thể ngờ được vậy mà cũng có lúc Đinh Nhất nói cám ơn với người ngoài? Có vẻ như anh ta rất tôn trọng quân nhân.
Bí thư Vương thấy chúng tôi an toàn đi lên thì kích động suýt khóc, ông ấy giữ chặt tay chú Lê và nói: “Đại sư đúng là đại sư! Vậy mà ngài có thể nguyên vẹn đi ra ngoài!”
Chú Lê cũng không khách sáo với ông ta, chú nói: “Có đồ ăn không, chúng tôi sắp chết đói rồi.”
Bí thư Vương vội nói: “Có có, tôi đã chuẩn bị trước rồi, để tôi đưa mấy vị về tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Thực ra khi chúng tôi đi xuống dưới cũng có mang theo lương khô, nhưng mùi vị ở phía dưới quá kinh khủng nên chúng tôi không thể ăn vào được gì, đành phải để bụng đói lâu như vậy.
Trở lại khách sạn, chúng tôi tắm táp sạch sẽ, nhưng Đinh Nhất vẫn nói trên người tôi có một mùi gì đó chua chua hôi hôi. Bí thư Vương chuẩn bị bữa tối rất có tâm, ông ấy không gọi cả một bàn thức ăn toàn món sơn hào hải vị, mà cân nhắc đến việc chúng tôi đã đói cả một ngày trời, nên ăn những món bình thường với cơm, xem ra ông ấy cũng là người hay phải đoán tâm tư của lãnh đạo phía trên!
Sau khi ăn cơm xong, bí thư Vương nói với chúng tôi là họ muốn mở một cuộc họp nhỏ, để báo cáo cho mấy vị lãnh đạo biết tình huống mà chúng tôi thấy được ở bên dưới. Tôi nghe là biết vị bí thư Vương này là chân chạy vặt, còn người lãnh đạo là một người hoàn toàn khác!
Khi chúng tôi đến phòng họp trong nhà khách mới biết thì ra cuộc họp này là một cuộc họp qua màn hình. Chúng tôi nhìn thấy trong màn hình có mấy người ăn mặc theo kiểu lãnh đạo. Từ quần áo trên người họ không khó để nhận ra, trong số những người này có cả người của bên ngành cảnh sát vũ trang và công an.
Chờ chúng tôi ngồi vào ghế xong, bí thư Vương không hề có ý định giới thiệu cho chúng tôi biết những người này là ai, mà ông ấy bảo với chú Lê báo cáo luôn tình hình hôm nay chúng tôi đã nhìn thấy.
Tôi thấy vẻ mặt chú Lê không được tốt, dù gì chú ấy cũng đã từng gặp nhiều vị quan lớn rồi, chưa có lần nào như lần này, họ không hề nể mặt chú ấy gì cả!