Người Tìm Xác

Chương 422



Cũng giống như lần trước, chúng tôi không vào bên trong ngay mà ném mấy que phát sáng vào trước. So sánh với tiếng hít thở của con trùng mẹ thì âm thanh que sáng rơi xuống mặt đất chẳng khác nào kim rơi xuống đất cả.

Ánh xanh lạnh chiếu sáng cả một vùng, chúng tôi có thể thấy rõ có sự thay đổi trong động. Dưới thân trùng mẹ vẫn2là đám nhuyễn trùng lúc nhúc đếm không xuể, vì không muốn kinh động đến bọn chúng, tôi và Đinh Nhất cẩn thận lần theo vách động đi vào trong, nghĩ cách bắt sống một con ấu trùng vừa mới ấp ra.

Nhưng khi chúng tôi quay lại nhìn thì thấy Hàn Cẩn cũng đi theo vào, tôi hốt hoảng trừng mắt với cô ta, ý là: Sao cô cũng vào đây?5Nhưng bà cô này chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, còn đi vượt qua tôi.

Lúc này không thể phát ra tiếng được, thế là tôi đành rón rén đi theo sau cô ta. Khi chúng tôi vòng qua phía sau con trùng mẹ đến chỗ nó nuôi trứng, thì thấy ngay những người lính đã xuống động trước đó…

Đinh Nhất đi tới kiểm tra rồi quay ra lắc đầu với6tôi, ý là không có ai còn sống cả! Tôi nhìn mà thấy xót xa, đúng là hy sinh tính mạng của những người trẻ tuổi này một cách vô ích, đều là những người có cha mẹ còn khỏe mạnh, thật không biết người nhà họ sẽ đau lòng đến mức nào!

Đúng lúc này, tôi thấy Hàn Cần đi đến, muốn cắt bọc trứng trên người một cái xác xuống!5Tôi nghĩ thầm, lần trước cô ta chưa bị chúng nó ăn nên lần này muốn bổ sung có phải không hả? Thế là tôi vội kéo cô ta lại, sau đó ra hiệu để cô ta đi theo sau quan sát đã, đừng có đi lung tung nữa có được không?!

Hàn Cẩn thấy tôi nhăn nhó thì tạm thời từ bỏ ý nghĩ muốn lấy trứng trùng, tôi kéo cô3ta và Đinh Nhất trốn sau một đống đá vụn, từ từ đợi trứng được ấp xong…

Quả nhiên những con trùng buồn nôn này không để chúng tôi phải đợi lâu, một quả trứng nổ “phóc”, ngay sau đó, một nhóm ấu trùng to hơn ngón tay cái tràn ra.

Chuyện đầu tiên khi những ấu trùng này ra ngoài là ăn sạch sẽ thi thể ở phía dưới. Tôi quay sang nhìn Hàn Cẩn, hiển nhiên bây giờ cô ta cũng đang liên tưởng đến chuyện mình gặp phải trước đó, nếu không có chúng tôi thì cô ta cũng đã trở thành một trong những bộ xương trắng đó rồi.

Đám ấu trùng ăn no rồi chuẩn bị bò xuống thân con trùng mẹ, lúc này mà không bắt chúng thì không biết phải chờ đến khi nào, nên tôi duỗi bàn tay đang đeo găng đặc chế chống ăn mòn ra để bắt!

Nhưng Đinh Nhất lại kéo tôi, anh ta lắc đầu, sau đó tôi thấy anh ta lấy con dao nhỏ ra, động tác cực nhanh bốc lên một con ấu trùng rơi rớt ở phía sau, rồi nhanh chóng hất nó vào trong bình và bịt kín miệng lại.

Một loạt động tác của Đinh Nhất rất liền mạch, không phát ra tiếng động nào. Nhưng dù là thế, trong khoảnh khắc Đinh Nhất bốc một con ấu trùng lên, nó vẫn quay lại cắn lên thân dao.

Đinh Nhất bịt kín nắp miệng bình rồi mới đưa cho tôi xem con dao của anh ta, trên con dao có một loạt dấu răng của con ấu trùng sống kia! Tôi nhìn mà thấy sợ, nếu vừa nãy tôi dùng tay không bắt, chỉ sợ tay tôi đã bị nó cắn thủng rồi!

Vì đã bắt được một con ấu trùng nên tôi ra hiệu bằng tay cho Đinh Nhất, bảo mình nên đi ra ngoài! Đinh Nhất gật đầu, sau đó cất bình chứa ấu trùng vào ba lô sau lưng.

Đúng vào lúc này, Hàn Cẩn ở phía sau chúng tôi đột nhiên cũng dùng cách như vậy bốc lên một con ấu trùng khác, chuẩn bị hất vào bên trong bình thủy tinh. Nhưng động tác của cô ta chậm hơn Đinh Nhất, vì vậy con trùng kia bỗng phát ra tiếng kêu nỉ non như tiếng trẻ con khóc…

Mẹ nó, thì ra âm thanh này là do loài trùng này phát ra, lúc trước chúng tôi còn tưởng là do anh linh trong Bách đồng trận chứ! Tiếng kêu này của con ấu trùng không lớn, nhưng không ngờ con trùng mẹ kia ấy vậy mà cũng đồng thời phát ra những âm thanh rung động như rắn đuôi chuông. Tiếp đó, tất cả những con nhuyễn trùng ở dưới thân nó đều cùng phát ra âm thanh ong ong khiến trong động trở nên rất ầm ĩ.

Đinh Nhất thấy tình huống không ổn bèn gào lên: “Chạy mau!”

Tôi quay đầu lại nhìn Hàn Cẩn đã nhốt con ấu trùng vào trong bình, tôi chẳng kịp nói gì cả, chỉ kéo cô ta chạy về phía cửa động. Vừa chạy ra ngoài, chúng tôi gặp chú Lê và La Hải cũng đang biến sắc, xem chừng họ cũng đã nghe thấy tiếng động ở bên trong.

Thấy chúng tôi hoảng hốt chạy ra thì họ biết tình hình không ổn, không chờ nói gì, cả hai đã quay người chạy về lối cũ.

Chúng tôi mới chạy khỏi đấy được mười mấy mét thì đột nhiên tiếng ong ong đằng sau biến mất, tôi quay đầu nhìn lại liền suýt tè ra quần! Sau lưng chúng tôi là hàng ngàn, hàng vạn con nhuyễn trùng tử vong đang lẳng lặng bò tới…

La Hải thấy thế vội quay lại bắn mấy phát súng, đánh chết được mấy con nhuyễn trùng đang bò ở phía trước, nhưng xác của chúng nhanh chóng bị đội quân nhuyễn trùng đằng sau bao phủ lên.

Với số vũ khí chúng tôi có lúc này, dù dùng sạch cũng không thể giết chết được một phần nghìn đám nhuyễn trùng kia, thay vì lãng phí thời gian cho việc dây dưa với chúng, tốt hơn hết là nên chạy nhanh lên!

Trong đường hầm mỏ này, chúng tôi chỉ có thể chạy trên mặt đất, nhưng đám nhuyễn trùng kia lại có thể bò ra từ mọi góc độ để đến được mục tiêu, vì thế chúng tôi nhanh chóng thua chúng ở mặt tốc độ.

May mà La Hải ở phía sau bọc hậu đã mở súng phun lửa ra, anh ấy phun lửa về phía đội quân nhuyễn trùng gần nhất sắp đuổi kịp, mùi khét lẹt lập tức tràn ngập bên trong hầm mỏ…

Rõ ràng súng phun lửa đã làm giảm tốc độ bò của đám nhuyễn trùng, chúng tôi thừa cơ chạy nhanh hơn, bỏ chúng lại ở tít đằng xa. Nhưng ai biết ngay khi chúng tôi thấy mình sắp từ đường hầm mỏ cũ chạy trở lại đường hầm mỏ mới, đột nhiên Hàn Cẩn đang chạy ở giữa dừng lại.

Tôi thấy thế thì nóng nảy nói: “Sao thế? Chạy mau đi!”

Lúc này, Hàn Cẩn đột nhiên lạnh nhạt nói với tôi: “Tôi sẽ không đi ra từ lối kia! Mọi người cứ đi đi, tôi sẽ ra ngoài bằng lối khác!”

“Đừng đùa nữa, nhỡ mấy con đường kia của cô không thông thì làm sao bây giờ? Cô không muốn sống nữa à?” Tôi càng nóng nảy hơn.

Hàn Cẩn dùng ánh mắt kiên quyết nhìn tôi và nói: “Tôi phải mang được con ấu trùng này đi, nếu không những thuộc hạ kia của tôi sẽ chết vô ích. Nếu đi theo mọi người ra ngoài, tôi sẽ không giữ được con ấu trùng này nữa, mọi người đi nhanh đi, chắc đám kia sắp đuổi kịp rồi!”

Cô ta nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy về một hướng khác trong đường hầm cũ…

Tôi còn muốn nói thêm nhưng bị chú Lê ngăn lại: “Được rồi, để con bé đi đi! Đây là mục đích mà nó phải mạo hiểm xuống dưới này, nếu đã hoàn thành thì cho dù là ai cũng không giữ được nó đâu. Chúng ta không nên ở đây lâu, mau nhanh đi lên đi!”

Khi chúng tôi vào thang máy và đi lên trên, lại nghe thấy tiếng kêu như tiếng trẻ con khóc, không biết những con nhuyễn trùng kia có thể bò lên miệng hầm hay không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.