Có nào là á quân cuộc thi người dẫn chương trình thanh thiếu niên, giải nhì cuộc thi Olympic Toán toàn huyện, giải nhì đại hội thể thao học sinh trung học lần thứ 12… Tôi cảm thán lão Triệu là người ngàn năm hạng nhì,2sao cúp nào cũng là giải nhì thế này?
Cuối cùng qua sự nỗ lực không ngừng của tôi, rốt cuộc đã tìm được một cái cúp không phải hạng nhì xuất hiện trước mặt, bên trên viết là quán quân giải thi đấu cờ tướng học5sinh tiểu học cấp huyện!
Nhìn cái cúp này, tôi quay đầu lại nhìn về lão Triệu đang ở phòng khách thu dọn, nghĩ thầm đời trước Chiêu Tài nhà mình đã tích đức gì mà đời này lại có thể tìm được người đàn ông tốt6như vậy chứ?!
Nghĩ đến đó tôi duỗi tay lấy cái cúp quán quân kia… Mà khi ngón tay tôi vừa mới chạm vào đế của cái cúp, một loại cảm giác dị dạng sinh ra trong lòng.
Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến5khi đạt được chẳng tốn công mà! Trong phòng này nhiều đồ như vậy, tôi vốn định phải tìm tới ba ngày hai đêm ấy! Nhưng chẳng ngờ mình còn chưa chính thức bắt đầu tìm, thứ này đã tự đâm đầu vào tay rồi…
Tàn hồn3trên cúp hẳn là của Triệu Chí Quốc, lúc trao giải người vợ Liễu Vân không đi được vì bệnh viện có việc, cho nên một mình ông ấy đến nơi thi đấu. Lúc ấy lão Triệu vẫn là một học sinh tiểu học, tuy rằng vẻ mặt trẻ con, nhưng đã có thể nhìn ra nét đẹp trai như bây giờ.
Tôi cũng biết đánh cờ tướng nhưng đánh rất dở, không ngờ lão Triệu người ta lúc còn là học sinh tiểu học đã đánh cờ tướng được tốt như vậy! Người đàn ông hoàn hảo thế này, nếu không phải vì chuyện của cha mẹ mà tâm lý hơi u uất thì đúng là hoàn hảo không tì vết.
Ngay sau đó hình ảnh chợt lóe, lão Triệu đã lên cấp hai, mẹ của anh Liễu Vân đăng ký một lớp hùng biện của trường trung học cơ sở cho anh, nhưng lão Triệu không thích đi. Cuối cùng vẫn tham gia dưới sự đe dọa đồng thời dụ dỗ của mẹ già, kết quả vào buổi liên hoan cuối năm, anh ấy trở thành người chủ trì lúc đó.
Từng cảnh, từng việc, gần như đều là chuyện từ nhỏ đến lớn của lão Triệu, xem ra ở trong lòng cha mẹ lão Triệu vẫn coi trọng nhất đứa con trai bảo bối của bọn họ.
Chuyến du lịch đó là lần đầu tiên bọn họ đi ra ngoài chơi sau nhiều năm kết hôn, lúc ấy mẹ lão Triệu đã về hưu, cha lão Triệu đang nghỉ phép, vì thế hai người bèn nghĩ con trai không có nhà, mỗi ngày hai người ở nhà mắt to nhìn mắt nhỏ cũng không có ý nghĩa gì, không bằng theo đoàn đi du lịch đi.
Trạm thứ nhất họ đến chính là Thành Đô, bởi vì là đi theo đoàn, ít nhiều có hơi vội vàng, nhưng cũng coi như chơi rất vui vẻ! Sau khi rời khỏi trạm thứ nhất Thành Đô, bọn họ đến Ngân Hán Câu.
Chỗ này là một khu danh lam thắng cảnh rất quen thuộc với những người già thế hệ trước ở Thành Đô, còn nói là thắng địa nghỉ hè của Thành Đô năm đó, cho nên đoàn của cha mẹ lão Triệu đã chọn Ngân Hán Câu là trạm thứ hai.
Ngày hôm đó, họ dậy sớm ngồi xe buýt xuất phát từ Thành Đô, đi không đến ba tiếng đã đến khu danh lam thắng cảnh Ngân Hán Câu. Xuống xe, bọn họ nhìn thấy tấm biển lớn phía trước viết mấy chữ to: Thôn nghỉ dưỡng Cửu Phong Thiên Đường.
Hướng dẫn viên du lịch vừa xuống xe là giới thiệu ngay cho bọn họ những phong cảnh nổi tiếng ở đây, cái gì Đại Long Đàm, Tiểu Long Đàm, thác nước trăm trượng, đường qua khe núi Ngân Thương, rừng rậm nguyên thủy, cầu Hải Hối, Mãn Thiên Tinh, giáo đường Thư Viện Bạch Lộc…
Trong trí nhớ của cha lão Triệu, cảnh ở đây rất đẹp, có thể nói là nước trong, trời xanh, cây xanh, còn có núi Cửu Phong tiên khí vờn quanh phía xa. Thời gian rất nhanh tới giữa trưa, bọn họ ăn cơm trưa trong nhà hàng của khu thắng cảnh, sau đó tiếp tục đi thăm một cảnh đẹp nữa.
Nhưng lúc bọn họ đang chuẩn bị đi từ Đại Long Đàm đến Thương Hạp Các, đột nhiên trời sụp đất nứt, đất rung núi chuyển… Phản ứng đầu tiên của Triệu Chí Quốc là có động đất! Vì thế ông kéo bà Liễu Vân muốn chạy lên chỗ trên cao.
Tuy nhiên vị trí của bọn họ ngay lúc đó là ở khe sâu giữa hai vách núi, trên đầu không ngừng có từng cục đá lớn lăn xuống, ngay sau đó ông nhìn thấy núi Cửu Phong phía trước đã sụp xuống một bên sườn trong khoảnh khắc! Vô số tảng đá lớn cuốn theo bùn đất ào xuống khe sâu chỗ họ đứng, trong nhất thời, xung quanh trở thành địa ngục trần gian…
Tiếp theo trước mắt Triệu Chí Quốc tối sầm, tất cả ký ức dừng lại ở đây! Chờ tôi lấy lại tinh thần thì nhìn thấy lão Triệu đứng trước mặt chờ đợi.
Nhìn khuôn mặt trưởng thành này của anh, có bảy phần giống cha anh, nhất thời làm tôi có một loại ảo giác nhìn hai người họ thành một người. Tuy rằng tôi không thấy được biểu cảm cuối cùng của Triệu Chí Quốc nhưng tôi lại thấy được của Liễu Vân…
Là một bác sĩ, Liễu Vân có sự bình tĩnh mà người thường không thể có được, nhưng ở trong trí nhớ của Triệu Chí Quốc, trong mắt bà toàn là tuyệt vọng, có lẽ bất kỳ ai ở thời khắc đó đều không thể nhìn thấy hy vọng được!
Nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của lão Triệu, tôi thật sự không đành lòng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ tình hình ngay trước khi chết của cha mẹ cho anh ấy, chỉ trực tiếp nói tôi thấy được địa điểm mà cha mẹ anh gặp nạn, tuy rằng tôi không nói ra được tên nơi đó, nhưng nếu để tôi đến gần đó, chắc là không khó tìm ra.
Nghe lời tôi nói, lão Triệu trở nên khá kích động, dù sao cũng đã mười năm, anh đã sớm không ôm chút hy vọng nào đối với việc này nữa.
“Vậy thì, vậy thì khi nào chúng ta lên đường đi??” Lão Triệu hơi sốt ruột nói.
Tôi thấy bệnh cũ lại tái phát, vì thế nhẹ nhàng vỗ vai của anh: “Đừng gấp, anh cũng đã đợi nhiều năm như vậy, đâu có kém mấy ngày này, việc này không thể đi một cách mù quáng, cần phải lập kế hoạch trước. Lại nói, anh không về xin bệnh viện thêm mấy ngày nghỉ phép sao? Còn Chiêu Tài, có phải cũng cần nói một tiếng với chị ấy không, bằng không chị ấy sẽ lo lắng cho anh.”
Nghe tôi nói như vậy, lão Triệu đã ít nhiều bình tĩnh lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừ, trước tiên anh sẽ đến bệnh viện xin nghỉ, bằng không hai đầu anh cũng không yên tâm… Còn Chiêu Tài, anh không lo lắng gì, chỉ sợ nói ra cô ấy lại một hai đòi đi cùng. Mấy năm trước anh thường đến đó, đường rất khó đi, lại còn có núi đất sạt lở nguy hiểm, nên anh không muốn để cô ấy mạo hiểm như vậy.”
Tôi lập tức gật đầu: “Vậy thì không thể đi, để chị ấy ở nhà đi, đến lúc đó vấn đề chỗ chị ấy em sẽ xử lý, anh không cần lo lắng, chỉ cần xin nghỉ phép xong thì báo cho em biết một tiếng là được.”
Vì thế sáng sớm hôm sau, chúng tôi lại vội vã trở về, đây là việc riêng của tôi, cũng không thể để chú Lê phải đi theo, nhưng Đinh Nhất nói một mình tôi đi lại không yên tâm, cho nên sẽ cùng đi.
Kết quả tôi tới nhà chú Lê kể lại thì lão già nhăn mặt nhăn mày bảo: “Làm sao? Tự trả tiền mời chú của cháu đi Tứ Xuyên chơi một chuyến cũng không được à?”
Tôi nghe thế thì vội nói: “Ui chú ơi, nếu chú muốn đi chơi thật sao cháu có thể không vui chứ? Nhưng cháu nghe nói địa chất ở chỗ đó vẫn chưa ổn định, nhà mới xây lên lại bị lở đất cuốn mất, sao cháu có thể để chú đi mạo hiểm như vậy chứ?”