Người Tìm Xác

Chương 443



Sau khi chúng tôi đi vào bếp, cảm nhận đầu tiên là quá sạch sẽ, mọi thứ đều ngay ngắn gọn gàng, không bẩn thỉu bừa bộn như trong tưởng tượng của tôi.

Theo như Hàn Đông Sinh nói, trong các khách sạn nơi ngăn nắp nhất chính là bếp. Ví dụ như chìa khóa phòng trữ đông chỉ có một mình bếp trưởng cầm, tuy họ là ông chủ nhưng đã vào bếp đều phải nghe theo bếp trưởng!

Có2điều mặc dù ở đây mang lại cho người ta cảm giác không nhuốm bụi trần, nhưng dù sao vẫn là bếp, vẫn có loại mùi đặc trưng của nó, khiến tôi lập tức nghĩ đến nhà ăn ở trường đại học, đương nhiên ở đây còn có thêm một mùi vị tanh nồng…

Chú Lê đi đầu cầm la bàn quay lại, cau mày: “Đây là phòng lửa, sẽ là nơi dương khí mạnh nhất, theo lý thuyết sẽ5không có chuyện quỷ quái gì?”

Tôi cười nói: “Hay do ở đây không thờ Táo Quân?”

Không ngờ chú Lê lại gật đầu với tôi: “Còn phải nói sao, nếu có Táo Quân ở đây chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện quỷ quái gì!”

Hàn Đông Sinh nghe thế vội vàng nói: “Trong đại sảnh chúng tôi có thờ Quan Công được không?”

Chú Lê lắc đầu nói: “Người nào việc đó, đó là Quan lão gia có thể quan tâm6đến chuyện phòng bếp sao!”

Tôi không có tâm trạng nghe họ nói chuyện tào lao, hiếu kỳ đi vào bên trong, không ngờ trong bếp này rộng như thế, có rất nhiều bình lọ đựng gia vị, xem ra đầu bếp cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật!

Đang nghĩ ngợi, thấy cuối phòng có một cánh cửa sắt lớn, bên trên có một tờ giấy A4 viết ba chữ nắn nót: “Phòng giữ lạnh!” Nhìn cánh cửa5lớn thế này thì chắc chắn không gian bên trong cũng không nhỏ, không biết có bao nhiêu hải sản để trong đó?

Là một người ham ăn, tôi mặc dù không nhìn được bên trong có thứ gì, nhưng trong não đã bắt đầu hiện lên một loạt món ngon. Vì thế tôi không tự chủ đi về phía cửa phòng giữ lạnh... không ngờ vừa đi được vài bước, trong đầu tôi ầm một tiếng!

“Cái này, cái này...3Đây là tình huống gì thế?” Tôi bị thứ trong phòng giữ lạnh dọa hết hồn, còn chưa nhìn thấy hải sản đâu, sao lại xuất hiện hai thi thể trong đó chứ?

Đinh Nhất thấy tôi ngây người đứng ở cửa phòng lạnh, còn tưởng tôi đang thèm nhỏ dãi đồ ngon bên trong! Đương nhiên, ban đầu tôi đúng là có ý nghĩ này, nhưng bây gờ tôi đang bị hai cái xác kia làm cho ngây người.

Vẫn là chú Lê hiểu chuyện, chú ấy vừa đi một vòng xung quanh đang lo lắng vì không phát hiện được gì, thấy mặt tôi tái xanh đứng đó thì nhận ra là tôi đã phát hiện ra thi thể! Thế nên chú ấy đến cạnh tôi hỏi nhỏ: “Thế nào? Phát hiện được gì à?”

Tôi lúc đó rất sợ hãi, lúc nãy lại ăn muộn, không nhịn được chạy đến bồn rửa nôn ra. Chú Lê nhìn tôi như vậy lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt cũng chuyển màu.

Hàn Đông Sinh thấy tôi như vậy, vội vàng hỏi tôi làm sao? Tôi nôn nửa ngày mới chỉ phòng lạnh, bảo anh ta mở cửa ra!

Hàn Đông Sinh hơi khó xử nói: “Tôi không có chìa khóa, chỉ có bếp trưởng mới có.”

Nói thật, cũng không biết có phải do phòng lạnh quá kín hay không, mặc dù tôi có thể cảm giác được bên trong có xác chết, nhưng không cảm nhận được ký ức khi còn sống của hai người đó, cho nên chắc chắn phải mở cánh cửa này ra.

Thấy Hàn Đông Sinh nói không có chìa khóa, tôi đành bất đắc dĩ nói với anh ta: “Không có chìa khóa thì không làm gì được, đành chờ cảnh sát đến mở cửa vậy!”

Hàn Đông Sinh thấy tôi nói vậy, mặt đổi sắc: “Sao thế? Chẳng lẽ trong phòng lạnh có thứ gì sao?”

Tôi chỉ chỉ vào cánh cửa: “Trương Vĩ Bình không hề mất tích, anh ta đang bị đông trong phòng lạnh! Cả xác chết nữ mà anh ta nói đến, cũng ở trong đó!”

Hàn Đông Sinh trợn tròn mắt, mấy chuyện ma quỷ làm loạn không nói, còn có thêm hai xác người ở đây, chuyện này chỉ sợ là không che giấu được rồi!

Nhưng vì không muốn lại gây ra vụ báo cảnh sát nhầm thành trò cười như lần trước, lần này chúng tôi quyết định mở cửa phòng lạnh xem trước. Hàn Đông Sinh cầm điện thoại định gọi cho bếp trưởng, nhưng tôi ngăn lại.

Anh ta không hiểu nhìn tôi: “Không gọi cho Đoàn Hải làm sao mở được cửa?”

Tôi cười lạnh: “Tổng giám đốc Hàn, anh thử nghĩ xem, phòng lạnh này chỉ có anh ta mới có chìa khóa, vậy xác chết bên trong có thể không liên quan gì đến anh ta sao?”

Hàn Đông Sinh biến sắc, đúng vậy, đạo lý đơn giản như thế liếc mắt cũng nhìn ra được, hai xác chết trong phòng lạnh giấu ai cũng được, nhưng không thể giấu được bếp trưởng…

“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Báo cảnh sát luôn à?” Hàn Đông Sinh hoang mang lo sợ nói.

“Không cần, tôi có cách!”

Không phải trong chúng tôi có một cao thủ mở khóa sao, chỉ cần không phải là ngân hàng Thụy Sỹ dùng loại khóa kỹ thuật cao khóa cửa, những loại khác chắc chắn không làm khó được anh ta. Tôi nháy mắt với Đinh Nhất, anh ta lập tức đi đến cửa phòng lạnh, lấy dụng cụ mở khóa, chưa đến mười giây, cánh cửa sắt nặng nề đã bị Đinh Nhất nhẹ nhàng mở ra.

Phòng lạnh này mặc dù nhiệt độ thấp, nhưng không đến mức dưới 0 độ, chủ yếu cất giữ những loại thực phẩm cần ổn định nhiệt độ và các loại hoa quả nhiệt đới.

Nhưng những thứ này không thu hút tôi, toàn bộ sự chú ý của tôi đều đặt vào mấy tủ lạnh trong ngăn inox. Lúc nãy đứng bên ngoài phòng lạnh, việc cảm nhận ký ức bị hạn chế nhưng bây giờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hai thi thể trong tủ lạnh…

Tôi nhìn qua Đinh Nhất, bảo anh ta mở ra cánh cửa đầu tiên bên tay trái, chú Lê và Hàn Đông Sinh cũng đi đến, lúc nắp tủ lạnh vừa mở ra, hai thi thể đầy băng sương nằm trước mặt chúng tôi.

Người phụ nữ tên là Tả Mai Tử, là vợ của Đoàn Hải. Tả Mai Tử có ngoại hình rất đẹp, tính cách hơi tùy tiện, còn Đoàn Hải là người nóng tính, hơi một chút là đánh vợ, mắng cô ta ra ngoài tìm trai! Vài lần đã đánh Tả Mai Tử đến xanh tím cả người.

Hôm xảy ra chuyện, Tả Mai Tử đến khách sạn tìm Đoàn Hải nói rõ ràng, muốn ly hôn, nhưng Đoàn Hải kiên quyết không đồng ý. Tả Mai Tử lúc đó đã hạ quyết tâm chắc chắn phải ly hôn, cho nên lời nói rất khó nghe.

Kết quả trong lúc hai người cãi nhau, Đoàn Hải tức giận đưa tay lên đánh, nhưng lần này Tả Mai Tử không yếu đuối như bình thường, cô cũng đánh lại Đoàn Hải, gia vị trong phòng bếp đều rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.