Người Tìm Xác

Chương 446



Đêm hôm đó mấy nhân viên tạp vụ thuê nhà tan tầm cùng nhau, vì ban ngày đều mệt mỏi nên ai cũng đi tắm rồi ngủ luôn. Không ngờ đến nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy trong nhà rất náo nhiệt, tựa như có một nhóm người đang cùng nhau ăn cơm nói chuyện…

Lúc đầu ai cũng tưởng2bạn bè của người kia đến, làm cơm trong sân, nhưng mấy tối đều như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác!

Nên có người ý kiến ban đêm đừng đưa bạn về nhà, đêm nào cũng mất ngủ như vậy thì ban ngày lấy sức đâu mà làm việc? Nhưng hỏi tất cả thì5lại phát hiện không có ai tiếp bạn bè vào buổi tối cả....

Họ thấy khó hiểu, nếu không phải người trong số họ mời bạn bè đến, thì ai đang cười cười nói nói vui chơi trong sân? Thế là họ cùng hẹn nhau, nếu đêm đến những người kia lại xuất hiện thì phải ra xem chuyện gì.

Vào6ban đêm, sau khi tan ca ai nấy đều rất mệt mỏi, vẫn tắm rửa rồi đi ngủ như bình thường. Ai ngờ vừa ngủ thì lại nghe thấy trong sân lại có tiếng người, tiếng nâng ly cạn chén liên tiếp, rất náo nhiệt.

Mấy người liên lạc với nhau trên Wechat, sau đó mặc quần áo đi ra5ngoài kiểm tra. Kết quả lại nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị, lúc họ vừa bước ra khỏi phòng để đi vào sân, thì nơi đó vốn đang ồn ào náo nhiệt, bỗng trở nên lặng như tờ ngay lập tức…

Người này nhìn người kia, lập tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, đều bị dọa chạy3về phòng không dám ra ngoài nữa. Sáng sớm hôm sau, họ hỏi thăm hàng xóm xem ở đây đã từng xảy ra chuyện gì?

Hàng xóm thấy họ đều một mình xa nhà làm công, sống cũng không dễ dàng gì, tốt bụng kể lại chuyện xảy ra trước đó. Mấy người kia nghe xong lập tức đến tìm Lý Đồng Quý, bảo anh ta trả lại tiền, nói thế nào cũng không thuê nữa!

Lý Đồng Quý lúc đó ỷ mình là người địa phương, chơi xỏ lá, nói gì cũng không chịu trả lại tiền đặt cọc, cuối cùng mấy công nhân đành đồng ý chỉ lấy một nửa tiền thuê, sau đó dọn hành lý vội vàng rời đi.

Từ đó về sau, đừng nói là bán, cho thuê cũng không ai dám thuê! Nơi này xa gần đều nghe tiếng là nhà ma. Mấy nông trang khác trong thôn sau sự cố lần trước cũng đều lần lượt đóng cửa nghỉ kinh doanh, lúc đầu cũng định xây phòng cho thuê, nhưng sau chuyện nhà có ma thì khách trọ lại càng thưa thớt.

Lý Đồng Quý vốn có một căn nhà trong thành phố, nhà này cũng là mua thêm, nhưng giờ bán không được, cho thuê cũng không xong làm anh ta rất bực bội. Hơn một năm sau, có một đám thanh niên sau khi nghe nói tới nơi này đã đến tìm Lý Đồng Quý thuê căn nhà đó mấy đêm, nói nhất định phải trải nghiệm cảm giác ở nhà ma một lần.

Lý Đồng Quý thấy tiền thì sáng mắt lên, vừa nghe nói một đêm được 500 đồng thì đưa chìa khóa cho bọn họ ngay và luôn. Mấy người trẻ tuổi này còn trả luôn một lần 3000 đồng, nói là muốn ở đây một tuần, xong việc sẽ trả chìa khóa lại cho anh ta.

Đúng lúc đó vừa dịp cuối năm, Lý Đồng Quý đương không lại được thêm 3000 đồng ăn Tết thì vui vẻ. Nhưng chờ hết một tuần cũng không thấy mấy người trẻ tuổi kia trả chìa khóa lại.

Lúc đó Lý Đồng Quý nghĩ, trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá, không trả chìa khóa thì thôi, lúc nào rảnh anh ta sẽ đổi lại khóa là được, anh ta cũng không để ý đến chuyện này nữa.

Mãi cho đến năm sau, anh ta mới nhớ ra mình phải đi đổi khóa căn nhà ở thôn Năm Nhà! Kết quả lúc đến nơi, anh ta lại phát hiện cửa nhà bị khóa trái bên trong! Anh ta nghĩ thầm, chẳng lẽ mấy thanh niên kia là lừa đảo, đem phòng của anh ta cho thuê lại?

Thế là Lý Đồng Quý lạch cạch phá cửa, làm hàng xóm chú ý, nhưng trong nhà không có động tĩnh gì. Dì Tôn sát vách nói trong nhà không có người ở, năm trước có mấy thanh niên đến, lúc mới đến rất náo nhiệt, nhưng mấy ngày sau thì yên tĩnh hẳn, chắc đã đi rồi.

Lý Đồng Quý nghĩ thầm không đúng! Nếu họ đã đi thì sao cửa nhà lại bị khóa từ bên trong? Nghĩ thế, anh ta mượn dì Tôn cái thang, trèo tường nhảy vào.

Trước kia thôn Năm Nhà có nhiều trộm, nên nhà nào cũng xây tường gạch cao ba mét, Lý Đồng Quý dùng hết hơi hết sức mới bò được lên đầu tường, nhưng khi anh ta đứng vững được trên tường nhìn vào sân thì phát hiện có mấy người đang ngồi trong đó ăn lẩu!

Nhưng chỉ nhìn thoáng, Lý Đồng Quý đã thấy bất thường, giữa mùa đông ăn lẩu ở ngoài sân là không bình thường rồi, nhưng ít nhất nồi lẩu cũng phải nóng chứ! Nhưng Lý Đồng Quý nhìn mãi vẫn không thấy có hơi bốc lên?

Hơn nữa nhìn quần áo mấy người đó mặc, bây giờ nhiệt độ ở Hà Bắc tuy đã ấm hơn, nhưng vẫn là âm mười mấy độ! Sao ai cũng mặc áo mỏng, ngay cả áo bông cũng không mặc mà ngồi trong sân chứ?

Còn tư thế của bọn họ, cả đám đều ngồi im trên ghế, không giống như đang ăn cơm, nhìn thế nào cũng là đang ngủ thiếp trên ghế!

Mắt Lý Đồng Quý không tốt, chỗ kia lại xa, anh ta mơ hồ cảm thấy mặt mấy người kia đều trắng bệch, không có chút gì giống người sống!

“Này! Mấy cậu đang làm gì thế? Tôi gõ cửa cả buổi sao không ai lên tiếng vậy?” Lý Đồng Quý hét lên với bọn họ.

Nhưng mấy người kia không có phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi co quắp không nhúc nhích! Lúc này Lý Đồng Quý hoảng sợ, không nhảy vào trong nhà mà vội vàng trượt thang xuống nói với dì Tôn: “Chú có ở nhà không ạ? Có thể nhờ chú ấy ra giúp cháu xem người trong nhà có việc gì không ạ?”

Dì Tôn nghe nói trong nhà có người, sầm mặt ngay: “Đồng Quý, cháu nói có người trong nhà à?”

Lý Đồng Quý cũng sợ hãi gật đầu: “Có người, bốn người ngồi quanh cái bàn... ăn lẩu!”

Dì Tôn nghe xong cũng hoảng hốt, lập tức nói với Lý Đồng Quý: “Chú cháu hôm nay không ở nhà, đang đi chợ, có bảo chú ấy xem cũng bằng không, dì khuyên cháu nên báo cảnh sát đi! Nếu thật sự có người, thì chắc chắn là xảy ra chuyện rồi! Bởi vì từ sau hai tư tháng Chạp, dì chưa từng nghe thấy trong nhà có động tĩnh gì!”

Lý Đồng Quý vội vội vàng vàng nói trong điện thoại cũng không rõ ràng. Sau khi hai cảnh sát 110 đến nơi, nhảy vào trong nhà kiểm tra thì bị dọa cho ngã ngồi.

Trong nhà có bốn người trẻ tuổi, làn da xám trắng, không có chút máu nào, nhìn sơ là biết đã chết được một thời gian dài! Đồ trên bàn đã có đầy giòi bọ nhung nhúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.