Người Tìm Xác

Chương 449



Sau khi đấu tranh tư tưởng, Thường Thái nhìn tủ chứa đồ trong bếp, chỗ này có thể đựng vừa cả hai cái xác kia. Thế là anh ta tranh thủ lúc thi thể chưa cứng lại, cuộn xác Thu Cúc lại bỏ vào, thêm thi thể nhỏ bé của Nam Nam thì đúng vừa khít.

Trước đây Thường Thái làm thợ hồ, toàn bộ2trang trí trong nông trang cũng là tự tay làm, anh ta lấy nửa bao xi măng lấp đầy tủ, sau đó còn lát gạch men ra bên ngoài, nhìn từ bên ngoài, không ai biết trước kia ở đó có một ngăn tủ.

Tôi đứng trước ngăn tủ bị xi măng bịt kín, tâm trạng phức tạp. Vừa vui vì có thể tiếp tục5dùng chuyện này ép giá, lại vừa thấy thương xót cho hai mẹ con này…

Đinh Nhất thấy tôi đứng mãi không ra nên đi vào xem, trông tôi cau mày nhìn chằm chằm mặt đá cẩm thạch.

“Thế nào? Dưới này có gì à?” Đinh Nhất hỏi nhỏ.

Đúng là không ai hiểu tôi bằng Đinh Nhất, tôi nói với anh ta: “Gọi chú Lê vào6đây giúp tôi!”

Chú Lê nghe xong là hiểu có vấn đề, lập tức đi tới. Tôi kể lại chuyện cho chú ấy nghe, hỏi nên làm thế nào?

Đúng là gừng càng già càng cay, chú ấy chớp mắt, gọi Lý Đồng Quý đến: “Anh Lý! Xin hỏi trước đây ngôi nhà này dùng để làm gì?”

Lý Đồng Quý cũng không hiểu rõ lắm, nghĩ5mãi mới vỗ đầu nói: “Ở đây mở nhà hàng nông trang!”

Chú Lê suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Tôi nói mà, khó trách phong thủy không tốt, dễ bị ma trêu, hóa ra vấn đề là ở đây!”

“Ngài Lê... ngài nói vậy là có ý gì?” Lý Đồng Quý vội vàng hỏi.

Chú Lê đưa tay chỉ vào mặt bàn đá cẩm thạch nói: “Anh nhìn chỗ này đi, đây là nơi nhiều dương khí nhất nhà, nhưng lại bị ốp mấy viên gạch men sứ, dở dở ương ương, để lâu tất xảy ra chuyện! Tôi nói cho anh biết, nếu tôi mà là anh thì sẽ phá dưới này ra, để nó thành ngăn tủ!”

Lý Đồng Quý khó hiểu nhìn chỗ chú Lê chỉ, sau đó lầm bầm nói: “Không đúng! Vị trí này bên dưới lẽ ra phải là ngăn tủ mới đúng chứ, sao lại bị bịt kín lại?”

Lúc này chú Lê thừa cơ nói: “Được rồi, dù sao chúng tôi cũng muốn mua căn nhà này, bằng không bây giờ phá nó đi, tôi cũng không muốn vào đến tay rồi mà vẫn không may như thế!”

Lý Đồng Quý nghe chúng tôi thật sự muốn mua, đương nhiên là rất vui mừng, không nói thêm gì mà đồng ý luôn. Lúc này tôi nháy mắt với Đinh Nhất, anh ta lập tức hiểu ngay, nhìn quanh căn phòng sau đó cầm búa đến đập chỗ gạch men ra…

Lúc mới nhìn thì tưởng là xi măng đặc, nhưng đập mấy lần thì bắt đầu thấy có chỗ rỗng! Mùi xác chết xộc ra, may mà chúng tôi đã chuẩn bị trước, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng Lý Đồng Quý và Tiểu Tôn không may mắn như thế, vừa vặn bị không khí đấy bao trọn, lập tức nôn khan chạy ra ngoài. Lúc này Đinh Nhất từ bên trong đi ra, nặng nề nói: “Bên trong có xác chết, báo cảnh sát đi!”

Lý Đồng Quý nghe xong thiếu chút nữa thì bị dọa ngất, luôn tự nói mình xui xẻo, sao lại nhận thừa kế căn nhà như thế này, bây giờ thì hay rồi, trong phòng còn giấu cả xác chết!

Sau khi cảnh sát đến, khiêng trong cái hốc Đinh Nhất phá lúc nãy ra hai cái xác đã bị phân hủy, biến thành màu đen, sau đó chúng tôi và Lý Đồng Quý đều đến cục công an hỗ trợ điều tra.

Khi Lý Đồng Quý vừa mới đến cục cảnh sát thì sợ đến choáng váng, luôn miệng nói mình không phải là hung thủ, căn nhà này anh ta chưa ở một ngày nào! Không ngờ, cảnh sát lấy lời khai vừa nhìn thấy Lý Đồng Quý đã không vui nói: “Tha cho tôi đi! Lại là anh à? Anh không phải là Lý Đồng Quý một năm trước có bốn sinh viên chết trong nhà đấy chứ?”

Lý Đồng Quý cười khổ nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng bị oan mà, những chuyện này đều không liên quan đến tôi, chỉ vì tôi thừa kế cái nhà ma quỷ quái kia mới ra cơ sự này!”

Cảnh sát hỏi chúng tôi mấy vấn đề, sau đó lấy số điện thoại rồi cho chúng tôi về nhà. Ra khỏi cục công an, người môi giới Tiểu Tôn vội nói với chúng tôi, anh ta biết một nơi khác có thể làm nhà kho, nhà này không được chúng ta có thể đến xem nhà khác.

Nhưng chú Lê lại tỏ vẻ chắc chắn nói: “Không cần, các anh bảo Lý Đồng Quý giải quyết sạch sẽ phòng ốc, rồi liên hệ lại với chúng tôi, chúng tôi vẫn muốn mua phòng này, nhưng còn giá cả bảo anh ta suy nghĩ thật kỹ, đừng có đưa giá linh tinh. Nếu những người muốn mua thực sự như chúng tôi bị dọa chạy mất thì anh ta cứ giữ căn nhà đó lại đến khi mục nát đi, chắc chắn không ai dám mua đâu!”

Chuyện này đúng là ngoài ý muốn của Tiểu Tôn, bán chỗ nào cũng là bán, tiền môi giới của anh ta vẫn giống nhau! Thế là anh ta cười ha hả nói: “Được rồi, mấy vị yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời!”

Vài ngày sau, Tiểu Tôn gọi cho chúng tôi, nói là muốn hẹn đến nói chuyện nhà cửa, nếu chúng tôi vẫn muốn mua, giá cả có thể thương lượng được!

Lần này, Lý Đồng Quý không hẹn chúng tôi đến nhà nói chuyện mà tìm một quán trà yên tĩnh bên ngoài, gọi một bình Đại Hồng Bào tốt nhất, mời chúng tôi đến nói chuyện. Anh ta nói thật sự không muốn bước chân vào ngôi nhà đó nữa!

Tôi trêu anh ta: “Ồ, anh Lý, vụ án giết người của anh kết thúc rồi à?”

Lý Đồng Quý liên tục khoát tay nói: “Gì chứ, cậu Tiểu Trương, không nói thế được, tôi nào có án giết người nào chứ! Đây là hai mạng người đấy, nghĩ lại tôi vẫn còn sợ, tôi đi vào căn phòng đó không ít lần, ai mà nghĩ được dưới đó lại có hai cái xác chứ!”

“Anh có biết hai cái xác đó là ai không?” Tôi tò mò.

“Còn là ai nữa, chỉ có thể là vợ của chủ nhà cũ, Thu Cúc thôi! Lúc đó anh ta giả vờ đi khắp nơi tìm vợ, giả làm người si tình, hóa ra đã sớm bị giết chết rồi! Tên này cũng quá độc ác, ngay cả con mình cũng không tha...” Lý Đồng Quý thần bí nói.

Tôi ra vẻ không tin nói: “Không phải chứ, người đã phân hủy đến mức độ đó, anh cũng có thể nhận ra đó là vợ Thường Thái sao?”

Lý Đồng Quý lắc tay: “Không phải tôi nhận ra, trên xác đứa bé có thẻ bảo hiểm, trên đó có ghi tên...”

“Đã bắt được Thường Thái chưa?”

Lý Đồng Quý lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết! Nhưng nghe nói đã ra lệnh truy nã toàn quốc! Thật sự là không hiểu nổi, gia đình vợ con đang tốt đẹp như vậy! Sao lại thành kết cục hỗn loạn như bây giờ?” Click to expand... Click to expand...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.