Người Tìm Xác

Chương 452



Nhân viên ngân hàng nói với Bạch Kiến Huy: “Số tiền đó thực hiện giao dịch qua lệnh chuyển khoản trên mạng, anh Bạch, tôi thấy anh nên kiểm tra xem ở nhà có ai dùng điện thoại của anh chơi game online gì đó không, bây giờ chuyện này cũng hay xảy ra lắm.”

Bạch Kiến Huy nghe nhân viên ngân hàng nói cũng hiểu ý, bảo anh ta về kiểm tra ở nhà mình trước, xem có2phải người trong nhà đã tiêu số tiền kia không…

Sau khi Bạch Kiến Huy về nhà, dựa theo sao kê giao dịch của ngân hàng, cẩn thận nhớ lại sinh hoạt của mình trong thời gian đó. Nghĩ kỹ mới nhận ra, những ngày phát sinh giao dịch chuyển tiền mình đều ở nhà!

Anh mở máy tính, kiểm tra camera theo dõi, xem lại video của mấy ngày đó. Bạch Kiến Huy phát hiện lúc chuyển tiền, điện5thoại của anh đều để ở phòng khách, trong lúc anh không để ý thì con trai Bạch Hạo Vũ đã cầm chơi.

So sánh thời gian trong video và thời gian thực hiện giao dịch tài khoản, sau khi Bạch Hạo Vũ cầm điện thoại, bấm bấm gì đó, không quá mười phút hơn một vạn đã bị chuyển đi!

Bạch Kiến Huy nhìn thấy cảnh này, tức đến nổ phổi! Mặc dù là dân kinh doanh, nhưng tiền6này cũng không phải tự dưng mà có!

Bạch Kiến Huy tức giận gọi Bạch Hạo Vũ ở trường về, sau đó chất vấn con trai, có phải đã dùng điện thoại của mình hay không?

Bạch Hạo Vũ lúc đầu còn mạnh miệng không chịu nhận, hỏi thế nào cũng nói mình không biết gì! Điều này càng làm Bạch Kiến Huy tức giận hơn, mang video theo dõi ra cho con xem!

Không ngờ, Bạch Hạo Vũ vẫn không5chịu thừa nhận, còn nói video đó chỉ chứng minh được lúc đó mình có cầm điện thoại của cha, chứ không nói lên được lúc đó mình dùng điện thoại làm gì! Bạch Kiến Huy giận điên lên không nhiều lời, rút dây lưng, còn giật lấy điện thoại của Bạch Hạo Vũ ném xuống đất vỡ tan…

Bạch Hạo Vũ lớn đến vậy mà đây là lần đầu tiên bị cha đánh đau, nếu không phải chị3Bạch xuất hiện kịp thời, có lẽ cậu bé thực sự bị đánh đến nhập viện. Sau khi bị đánh một trận, Bạch Hạo Vũ mới thành thật nói rõ việc mình làm.

Theo lời cậu bé, game điện thoại nó chơi rất tốn tiền, tiền sinh hoạt bình thường nhanh chóng bị tiêu hết vào việc mua trang bị. Có một hôm sau Tết nó từng nhìn thấy cha gửi tiền lì xì qua tài khoản cho mình, mật mã là ngày sinh của nó.

Nên lúc đó nó mới nghĩ tới chuyện dùng điện thoại di động của cha để chuyển khoản, sau đó xóa tin nhắn của ngân hàng đi. Mặc dù biết chuyện này sớm muộn cũng bị lộ, nhưng nó không khống chế được mình, nhất định phải đầu tư vào trò này!

Nhờ chị Bạch khuyên bảo, Bạch Hạo Vũ cũng biết mình làm sai, cũng hứa từ giờ sẽ không chơi game trên điện thoại nữa. Lúc đó Bạch Kiến Huy mặc dù bị mất hơn hai mươi vạn, nhưng chỉ cần con trai biết thế nào là đúng sai, mất rồi thì thôi.

Ai ngờ chuyện không đơn giản như anh ta nghĩ, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, anh không hiểu vì sao con trai lại thích trò chơi kia đến thế. Để có thể hiểu con hơn, anh cũng từng download trò chơi kia về.

Sau khi chơi mấy ngày, Bạch Kiến Huy cảm thấy không có gì hay ho, cả một đám người đi thành một nhóm rồi đánh một đám người khác mà thôi! Nhưng anh cũng dần dần hiểu ra vì sao con trai mình lại bị trò chơi này mê hoặc. Vì nó rất dễ trở thành anh hùng, chỉ cần anh đánh tốt trong trò chơi, sẽ có một đám người xưng huynh gọi đệ với anh.

Game và ngoài đời khác nhau rất nhiều, nếu là một người trưởng thành, lý trí hoàn thiện thì người đó có thể phân rõ đâu là hiện thực, đâu là trò chơi.

Nhưng đối với một đứa trẻ chưa thành niên, tam sinh quan của nó chưa hoàn thiện, trong thế giới giả lập xưng vương xưng bá, nhưng ngoài đời chỉ là một học sinh bình thường. Cuộc sống hiện thực không có được vinh quang dễ dàng như trong game, điều này khiến không ít đứa trẻ chìm đắm trong những trò chơi đó, không thoát ra được…

Vì để con trai triệt để từ bỏ trò chơi này, Bạch Kiến Huy quyết định chuyển con đến trường giáo dục đặc biệt. Lúc đó Bạch Kiến Huy không tưởng tượng được, quyết định này của mình lại dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

Nghe chị Bạch nói, chị yêu đứa cháu này như vậy, vì từ nhỏ đứa bé này đã không có mẹ, mẹ nó mất trong một tai nạn xe. Bạch Kiến Huy sợ mẹ kế không đối xử tốt với con nên không đi bước nữa, toàn bộ tâm tư đều đặt lên con trai.

Ngay từ đầu, khi Bạch Kiến Huy có ý định đưa Bạch Hạo Vũ đến trường giáo dưỡng đặc biệt, chị Bạch đã không đồng ý, vì chị biết trường học quản lý theo hình thức nửa quân sự sẽ rất khắc nghiệt, chị sợ cháu trai mình không chịu được cuộc sống ở đó.

Nhưng Bạch Kiến Huy lại không nghĩ như vậy, anh cho rằng đây là thời kỳ quan trọng, nếu Bạch Hạo Vũ không có sự giáo dục tốt thì tương lai sẽ ảnh hưởng lớn đến tính cách, cũng sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời nó!

Dù sao, anh trai mới là cha của Bạch Hạo Vũ, chị Bạch chỉ là cô cũng không thể tham gia nhiều, chỉ có thể đành lòng nhìn cháu trai đến trường giáo dục đặc biệt. Vì trường quản lý theo nửa quân sự, nên không thể về nhà mỗi ngày, một tháng tối đa được về nhà một lần, nhưng ngay lần đầu tiên Bạch Hạo Vũ được về nhà thì xảy ra chuyện…

Nửa tháng trước, Bạch Hạo Vũ được nghỉ về nhà, lúc nào cũng rầu rĩ không vui, mấy lần cậu bé đã lén xin chị Bạch, đừng đưa cậu bé về trường kia nữa! Cậu còn hứa sau này sẽ không chơi bậy nữa!

Nhưng chị Bạch cũng đành nói với cậu: “Việc này cô không quyết định được, không phải cháu không biết tính của cha mình, lần trước cháu gây ra việc lớn như thế, cha cháu muốn đưa cháu đến đó cũng là muốn cháu học tốt. Cháu cố gắng mấy tháng, chỉ cần biểu hiện của cháu tốt, cô sẽ thuyết phục cha cho cháu quay lại đây học.”

Nghe chị Bạch nói vậy, Bạch Hạo Vũ cũng không nói gì nữa, nhưng chị Bạch không ngờ rằng đêm đó Bạch Hạo Vũ lại đột nhiên bỏ nhà đi. Vì nó mới từ trường về, trên người không có điện thoại, cũng không có bao nhiêu tiền, cho nên Bạch Kiến Huy chắc chắn nó không đi xa!

Nhưng chị Bạch không bình tĩnh được như anh trai, lúc đó hoảng hốt đi tìm chú Lê giúp đỡ. Sau khi chú Lê thuyết phục, lại đi đến từng nhà bạn học của cháu để tìm, nhưng vẫn không tìm được người.

Bạch Kiến Huy lúc đó vẫn cho rằng con trai mình chỉ đang hờn dỗi, nên không vội vàng như chị Bạch. Nhưng đến ba ngày sau, vẫn không có tin tức gì của con trai, anh bắt đầu lo lắng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.