Người Tìm Xác

Chương 48: Họp lớp



Tôi đặt túi trà lên bàn, rồi nghiêm túc nói: “Chú, chú chính là quý nhân của đời cháu, dù bây giờ cháu không thể bái sư, nhưng cháu đã sớm tự xem chú như sư phụ. Biết chú thích uống trà nên cháu đã đi tìm ít trà ngon, nhưng lại không hiểu về trà nên chẳng biết có hợp ý chú không, mong chú đừng chê.”

Chú Lê nghe vậy thì xua tay: “Nói gì vậy hả? Chỉ cần cháu có lòng, dù đưa chú bao tiền 10 đồng chú cũng thấy vui.”

Dù chẳng biết chú Lê có thật lòng hay không, nhưng tôi vẫn thấy ấm áp, cảm giác thân thiết lại tăng lên, chúng tôi vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm đến tận trưa.

Thấy thời gian không còn sớm, tôi xin phép về, không ngờ chú Lê giữ tôi ở lại: “Về gì mà về, đến giờ cơm trưa rồi, cháu với Đinh Nhất ngồi đây đợi, hôm nay sẽ cho cháu nếm thử tay nghề của chú.”

Nhiệt tình không thể từ chối, tôi đành phải ở lại. Đã lâu lắm rồi không được ăn cơm nhà, gần đây lại bôn ba khắp chốn, tôi cũng không biết nấu cơm, nên toàn ăn qua bữa. Nghĩ có thể ăn cơm chú Lê nấu, tôi có hơi mong chờ.

Đinh Nhất đang ngồi trên ghế bành gần đó, ngắm nghía con dao trong tay. Tuy dao nhỏ, nhưng khí lạnh tỏa ra rất mạnh. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó anh ta dùng con dao nhỏ này cản cho tôi nhát chém của con dao lớn.

“Con dao này đặc biệt thật, nó được làm bằng gì vậy?” Tôi thuận miệng hỏi.

Đinh Nhất dừng động tác, đi đến trước mặt tôi, con dao trong tay không ngừng đung đưa: “Đây là dao làm từ thép, nghe nói có thể trừ tà, là sư phụ vô tình nhặt được, cả đời ông không động tới dao kiếm nên cho tôi.” Nói rồi, anh ta cắm dao vào vỏ đưa cho tôi.

Tôi cầm con dao lên nhìn kĩ, nhận ra nó được chế tác vô cùng tinh xảo, lưỡi dao sắc lạnh, hoa văn khắc trên chuôi rất tinh tế, không biết có từ triều đại nào. Nó mang tới cảm giác thần bí hoài cổ khiến tôi lưu luyến không muốn buông.

Dù có thích thì cũng là đồ của người khác nên tôi trả cho Đinh Nhất, không ngờ tên đó không nhận lại! Tôi thấy lạ nên nói: “Trả lại cho anh.”

Nhưng Đinh Nhất nói: “Cho cậu đấy, sau này nếu không có tôi thì dùng nó để phòng thân.”

Tôi giật mình, cho tôi? Đây là đồ tốt, sao lại cho tôi? Đinh Nhất thấy tôi thắc mắc thì giải thích: “Với thân thủ của tôi bây giờ, mang nó theo cũng thành thừa, cho cậu giữ, ít ra khi gặp nguy hiểm cũng có thể cứu cậu…”

Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng yên tâm, vui vẻ nhận dao, Đinh Nhất còn cho tôi một bộ dây da để đeo dao, có thể cột vào bắp chân, không để người khác phát hiện.

Anh ta vừa cột dao giúp tôi xong thì chú Lê bê bát sườn kho ra, mùi thơm nức mũi khiến tôi ứa nước miếng.

Tối đó từ nhà chú Lê về, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Triệu Lỗi, bạn học cùng thời cấp ba. Cậu ta nói cuối tuần này họp lớp, bảo tôi nhất định phải đến đúng giờ. Còn nói có rất nhiều bạn học muốn gặp nhân vật trong truyền thuyết. Lúc đó tôi muốn hỏi, thời cấp ba tôi làm gì được chú ý đến vậy! Đâu ra bạn cùng lớp muốn gặp thế kia?

Triệu Lỗi thấy tôi muốn từ chối, thì không khách sáo nói: “Đừng nói nhảm nữa, hôm đấy tao sang đón, chúng ta cùng đi…”

Cuối tuần, tôi ngồi nhà chờ Triệu Lỗi đến đón. Tên nhóc này nói 9 giờ tới mà đã 10 giờ rồi vẫn chưa thấy đâu. Tôi bực mình gọi điện cho nó, điện thoại mới kêu một tiếng đã có người bắt máy, nó thở hồng hộc nói: “Đừng giục, đến ngay đây.”

“Đến ngay” của nó là tôi phải chờ thêm nửa tiếng nữa mới được ngồi lên xe, khi tới nơi đã là 12 giờ trưa. Mấy năm nay Triệu Lỗi làm ăn rất tốt, đương nhiên đó là do bố nó giúp đỡ. Từ lúc tôi chưa tốt nghiệp đại học, Triệu Lỗi đã đi làm, nhờ bố đưa nó vào Cục Công thương.

Bố nó lúc bấy giờ là phó Cục trưởng Cục Công thương, khi ấy chưa phải thi công chức, bố nó đã tính trước, chờ đến khi chúng tôi biết là phải thi công chức thì nó đã đi làm được năm năm rồi!

Đương nhiên Triệu Lỗi cũng là thằng đầu tiên trong đám của tôi lập gia đình, công việc tốt, nhà có điều kiện, muốn tìm người yêu thế nào chẳng có, cho nên bây giờ nó đã làm bố rồi.

“Tiến Bảo, có biết vì sao bạn cùng lớp muốn gặp mày không?” Triệu Lỗi rung đùi đắc ý nói.

Tôi lắc đầu.

Nó cười xấu xa: “Còn không phải vì chuyện mày phải đi chăn dê ở Đông Bắc à! Ha ha ha…”

Tôi nhìn khuôn mặt như muốn ăn đòn của nó nói: “Cút, ông đây là đi bái sư học nghệ, ai nói chăn dê hả. Không biết đứa nào đồn bậy vậy.”

“Còn ai nữa, chính là chị của mày đấy. Năm đó tao gặp chị mày, có hỏi mày đi đâu, bà ấy nói mày đi Đông Bắc chăn dê rồi.”

Nghe Triệu Lỗi miêu tả như thật, tôi hận không thể bóp cổ Trương Chiêu Tài, tất nhiên bây giờ bà ấy đã đổi tên thành Trương Tử Hâm. Năm đó vì để đổi tên, chị tôi đã tuyệt thực suốt ba ngày, cuối cùng cũng thành công.

Xe nhanh chóng chạy ra nội thành, lúc đó tôi mới nhớ để hỏi Triệu Lỗi: “Ra ngoại thành rồi, chúng ta họp lớp ở đâu thế?”

Triệu Lỗi cười thần bí nói: “Mày không biết chỗ này đâu, ba tao có một ông bạn tốt, hai người hợp tác mở một câu lạc bộ nghỉ dưỡng ở Nam Sơn. Bình thường chỉ tiếp hội viên, nhưng lần này ba tao đứng ra bảo lãnh cho bọn mình vào.”

Chỉ tưởng tượng thôi, tôi đã thấy xót tiền rồi: “Tốn tiền quá vậy, tao là hộ nghèo đó, mày đừng bắt người vô sản so độ tiêu tiền với giai cấp tư sản thượng lưu chứ.”

Triệu Lỗi trợn mắt nhìn tôi: “Nhìn cái vẻ nhắc đến tiền của mày kìa, hồi xưa chị mày đổi tên sao mày không lấy tên bà ấy dùng luôn đi, tao thấy mày tên Chiêu Tài mới hợp đấy. Có người trả tiền rồi.”

Tôi nghe không phải trả tiền thì nhẹ lòng hơn: “Ồ, ai mà hào phóng thế.”

“Còn ai nữa, lão Phương đó.” Lúc nói câu này, nghe giọng Triệu Lỗi có vẻ ghen tị. Còn tôi nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được trong lớp có người nào họ Phương.

Triệu Lỗi thấy tôi nghĩ đến ngu người thì cười nói: “Đừng nghĩ nữa, trước khi lên cấp ba nó không mang họ Phương, sau này mẹ nó đi bước nữa, nó mới đổi theo họ bố dượng.”

Tôi cũng có chút ấn tượng khi nghe nó kể, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, mở mồm cả buổi cũng không nói tên được. Cuối cùng Triệu Lỗi không nhịn nổi, nói luôn: “Lưu Tư Minh đó!”

“À, đúng đúng rồi, chính là cậu ta.” Tôi vỗ đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.