Người Tìm Xác

Chương 485



Xuân Hỉ thấy con mình bị cướp mất, lập tức hét lên quái gở rồi đuổi theo. Tôi nghe thế thì biết được việc rồi. Quả nhiên không qua vài giây, Đinh Nhất dùng tốc độ nhanh đến kinh người chạy tới cạnh quan tài đen, ném đứa trẻ đã chết vào đó trước mặt Xuân Hỉ…

Xuân Hỉ thấy con mình bị ném vào quan tài đen, vừa gấp vừa tức, móng vuốt sắc nhọn quét qua, đánh thây khô đứng bên cạnh đứt đôi thành hai2đoạn, tiếp theo cô ấy tung người nhảy vào trong quan tài đen.

Nhưng mới vừa đi vào, Xuân Hỉ đã cảm giác sự bất thường, cô ấy nhặt con của mình lên muốn nhảy ra, nhưng lại bị một luồng ánh sáng vàng cuốn lấy, sau đó nhanh chóng bị lôi lại bên trong quan tài đen.

Chúng tôi vừa thấy thời cơ tới, lập tức nâng nắp quan tài nặng nề đậy lên bên trên, Xuân Hỉ ở bên trong liều mạng muốn ra ngoài, nhưng lại5bị phù chú trấn quỷ trong vách quan tài trói chặt, làm thế nào cũng không hoạt động được.

Trong nháy mắt đóng lại nắp quan tài, tôi thở ra một hơi thật dài, có thể xem như tạm thời bảo vệ được cái mạng nhỏ. Vừa rồi thật sự quá căng thẳng, bây giờ ngẫm lại đúng là hơi nhũn cả chân.

Lúc này tôi quay lại nhìn Đinh Nhất, phát hiện tay trái của anh ta vẫn đang chảy máu, lòng lập tức nặng nề, vội chạy6qua nói: “Anh bị thương à? Có phải móng vuốt của huyết thi hay không?! Không bị trúng độc chứ?”

Đinh Nhất nhíu mày, sau đó được tôi giúp vén tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay anh ta có một vết thương chừng mười centimet, thoạt nhìn không sâu, cũng không có tơ hồng gì kỳ quái.

Thấy Đinh Nhất không bị trúng độc, tôi lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó lấy ra một chiếc khăn quấn chặt miệng vết thương cho anh5ta, cầm máu trước rồi nói sau. Trải qua trận chiến ác liệt này, chúng tôi cũng không biết giờ đã là lúc nào.

Đoạn long thạch đã rơi xuống, đường xuống phía trước chắc chắn là không đi được, nhưng dòng sông ngầm này không bị ngăn lại, nói cách khác, chúng tôi men theo sông ngầm đi tiếp, có lẽ sẽ tìm thấy lối ra cũng không chừng!

La Hải dùng bộ đàm mang theo lúc vào gọi thử cho tổng giám đốc Lương ở bên trên,3đáng tiếc tất cả đều là tiếng sàn sạt, chẳng có gì khác nữa. Tôi đoán đám người tổng giám đốc Lương chắc chắn đã bị chú cháu nhà họ Tôn tạm thời khống chế rồi, nếu chúng tôi không nghĩ cách nhanh chóng ra ngoài, không chừng họ cũng sẽ gặp nguy hiểm…

May mắn trước khi đi, chúng tôi có mang theo vài thanh chocolate để bổ sung năng lượng tạm thời, giờ đây cả đám đều mệt mỏi, không bổ sung ít năng lượng thì đúng là một bước cũng chẳng lê được.

Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, bốn chúng tôi hợp sức đẩy mạnh quan tài đen vào lòng sông ngầm. Nói cũng kỳ lạ, sông ngầm này nhìn bề ngoài không sâu là mấy, nhưng cỗ quan tài đen vừa vào nước là chìm không còn tăm hơi luôn.

Lúc này La Hải quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường chúng tôi đi vào và nói: “Bây giờ quay đầu lại là không thể rồi, chúng ta chỉ có thể đi tiếp dọc theo sông ngầm, nếu may mắn, có lẽ sẽ tìm được lối lên mặt đất.”

“Nếu không may thì sao?” Tôi hơi ủ rũ hỏi.

La Hải vỗ cái xẻng sau lưng mình nói: “Vậy thì nghĩ cách tự đào một đường hầm ra ngoài thôi, dù sao chúng ta cũng không thể bị nhốt đến chết ở đây đâu, điểm này mọi người có thể yên tâm!”

Tôi vừa nghe La Hải nói thế thì cười hì hì: “Vậy mới đúng, em cần là những lời này của anh đấy!”

Sau đó chúng tôi sửa sang lại đồ đạc một chút, tiếp tục theo sông ngầm đi sâu vào trong. Rời khỏi khu vực lăng mộ, những tảng đá để chiếu sáng đó không còn nữa, chúng tôi chỉ đành bật đèn pin lên.

La Hải căn cứ theo hướng chảy của mạch nước ngầm, phán đoán hiện giờ hẳn là chúng tôi đang ở hướng Bắc, hướng này vừa vặn đúng là hướng ra ngoài thôn. Nếu tôi không nhớ lầm, cách thôn không đến năm cây số chắc có một con sông, cũng không biết sông ngầm này có thông với con sông trên mặt đất hay không.

Thật ra tôi ít nhiều gì cũng có hội chứng sợ không gian kín nên không thích đến nơi vừa tối vừa kín kiểu này nhất. Lúc trước bởi vì biết lối ra ở chỗ nào, nên áp lực trong lòng nhỏ đi. Nhưng mà bây giờ… Tưởng tượng đến việc chúng tôi bị nhốt dưới lòng đất, tôi cảm thấy không khí xung quanh trở nên rất loãng, dường như sắp hít thở không thông nữa.

Thật ra tôi biết đây là vấn đề tâm lý, bởi vì tôi thấy ba người kia đều ổn cả. Hơn nữa La Hải còn nói không khí ở đây rất bình thường, vậy có nghĩa là chắc chắn có lối ra thông lên mặt đất.

Để dời đi lực chú ý của mình, tôi xoay sang hỏi chú Lê: “Ban đầu tại sao chỉ có một mình cháu nghe thấy tiếng khóc của Xuân Hỉ ạ?”

Chú Lê cũng khó hiểu lắc đầu nói: “Có thể do thể chất của cháu khác với người thường đấy! Nhưng cụ thể là nguyên nhân gì chú cũng không dám nói.”

Lúc này tôi nhìn nốt đỏ trên gốc ngón tay út bàn tay phải của mình, cũng không biết còn có thể tiếp tục nữa hay không.

La Hải vừa đi vừa quan sát vách động ở đây, muốn tìm chỗ phù hợp để đào đường hầm, nhưng tìm cả buổi lại phát hiện bề mặt toàn là đá tảng, cơ bản không có chỗ nào dùng xẻng được.

Tôi cố sức hít sâu mấy hơi, muốn để cho mình thả lỏng một chút, nhưng không có hiệu quả là mấy. Đinh Nhất thấy sắc mặt tôi khó coi, bèn hỏi tôi bị làm sao? Tôi hơi xấu hổ lắc đầu nói: “Không sao, chỉ cảm thấy hơi nghẹt thở!”

Đinh Nhất liếc nhìn tôi, sau đó thở dài lấy ra một cái túi giấy gấp: “Dùng cái này thử xem, lúc căng thẳng trùm cái này lên miệng hít sâu vào, sẽ thoải mái hơn.”

Tôi không ngờ Đinh Nhất lại còn đem theo thứ này trong người, vì thế bèn nhận lấy thử xem, khỏi nói, sau khi thở vài lần, tôi cảm thấy không nghẹt thở như trước nữa. Tiếp theo tôi nhìn xuống chiếc đồng hồ không còn chạy trên tay và nói: “Cũng không biết giờ là mấy giờ? Trước khi xuống tôi còn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ ba bốn giờ là chúng ta có thể lên cơ đấy? Hiện giờ xem ra, nếu có thể ăn bữa sáng ngày mai tôi sẽ phải đốt cả Cao Hương Lâu thôi!”

Lúc này La Hải nhìn đồng hồ đếm ngược được điều chỉnh lại một lần nữa: “Bây giờ cách lúc chúng ta xuống giếng khoảng chừng sắp sáu tiếng đồng hồ rồi, bên ngoài chắc là đã tối.”

“Ta nói bụng tôi sao mà đói vậy chứ! Vừa rồi ăn chocolate chắc cũng không chống đỡ được thời gian bao lâu, nếu còn không tìm thấy lối ra, tôi phải xuống nước bắt cá ăn thôi!” Tôi oán giận.

La Hải nghe thế thì cười với tôi: “Đừng nói nữa, đây cũng là một cách, chỉ là xem sông ngầm này nước xiết như vậy, không biết trong đó có thể có cá hay không nhỉ!”

Chú Lê ghét bỏ nói: “Có cá cháu dám ăn không? Các cháu cũng đừng quên vài thập niên trước, thi thể của mười mấy chiến sĩ cách mạng rơi xuống đây, nếu chúng ta không tìm thấy thi thể của bọn họ, vậy chứng minh những thi thể đó không phải bị nước cuốn đi thì chính là bị cá trong nước ăn rồi! Cá từng ăn người chết, các cháu dám ăn không?”

Tôi nghe thấy mà ghê tởm, lập tức đứng lại nói: “Chú Lê, chú có thể đừng nói thẳng thừng như vậy không hả! Cháu đang nghĩ tới việc bắt được sẽ ăn cá nướng đấy! Bây giờ thì hay rồi, cho dù chú bày một con cá ngon lành trước mặt cháu, cháu cũng ăn không vô nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.