Người Tìm Xác

Chương 488



“Trưởng khoa với trưởng khoa cái gì, đây cũng không phải ở đơn vị, anh gọi tôi là Lữ Hoằng Văn là được rồi.”

Tôi nhìn anh ta ít nhất cũng hơn tôi mấy tuổi, gọi thẳng tên thì không lịch sự lắm, nên khách sáo gọi anh ta là anh Lữ.

Tôi biết Lữ Hoằng Văn2đương nhiên không có việc thì không đến, vô sự không đăng bảo điện! Nhưng nói thật, tôi cũng không hiểu anh ta tìm tôi có việc gì, bình thường gặp nhau cũng chỉ đến mức gật đầu một cái thôi mà.

Nhưng khách đến cửa thì phải có đạo đãi khách chứ, thế là tôi5pha một bình Hoắc Sơn Hoàng Nha, khách khí nói với anh ta: “Không biết anh Lữ hôm nay đến tìm tôi có việc gì không?”

Lữ Hoằng Văn có vẻ hơi xấu hổ, không biết bắt đầu từ đâu. Anh ta ậm ừ mãi mới nói: “Tiểu Trương! Mấy hôm nay cậu có nghe chuyện6đang được bàn tán trong khu chung cư không?”

Tôi hiểu ra anh ta định nói chuyện gì, nhưng không muốn để lộ mình hay đi tám, nên giả bộ nói: “Xin lỗi anh Lữ, mấy hôm nay hai anh em tôi có chuyện làm ăn bên ngoài, sáng hôm nay mới về nhà, không biết5anh đang nói đến chuyện gì? Có liên quan đến chúng tôi sao?”

Lữ Hoằng Văn lắc tay nói: “Cậu hiểu nhầm rồi, không có liên quan đến hai cậu, nhưng có liên quan đến tôi…”

Lữ Hoằng Văn kể chuyện cho tôi nghe, cũng không khác với mẹ Đậu Đậu kể nhiều lắm. Tôi nghe xong3chỉ nghĩ thầm: Lữ Hoằng Văn này đúng là khi tuyệt vọng cái gì cũng dám làm, chưa hỏi thăm chúng tôi làm gì, đã đến tìm chúng tôi nhờ tìm vợ giúp?

Lữ Hoằng Văn thấy tôi nghe xong vẫn không nói gì, hơi lúng túng nói: “Người anh em Tiểu Trương, tôi nghe nói cậu có thể tìm người… nên đến đây tìm cậu.”

Tôi nghe xong đương nhiên hiểu chuyện, nên cố gắng uyển chuyển nói cho anh ta biết chúng tôi thực sự có thể tìm người, nhưng chúng tôi không tìm người sống, cái chúng tôi tìm là xác. Không ngờ Lữ Hoằng Văn lại nói chính vì vậy mà hôm nay anh ta mới đến tìm chúng tôi.

Tôi vội nói: “Không đúng, anh Lữ, ý của anh là gì? Không lẽ anh biết cô Lưu đã chết sao?”

Lữ Hoằng Văn gật đầu sau đó lại lắc đầu, cũng không biết phải nói thế nào: “Cậu Tiểu Trương, thật ra đây là chuyện xấu trong nhà, đáng ra không nên nói với người ngoài, nhưng mấy ngày nay tôi đều mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, khiến tinh thần tôi không thể tập trung được, nên mới tìm đến các cậu nhờ giúp đỡ.”

Theo lời của Lữ Hoằng Văn, sau khi vợ bỏ đi, trong mắt bạn bè, anh ta sống như con rùa, lúc nào đi trên đường, anh ta cũng có cảm giác có người chỉ trỏ sau lưng.

Nhưng cho dù là thế, anh nghĩ thế nào cũng không hiểu được sao vợ mình lại chạy theo người khác?! Điều kiện cuộc sống bây giờ cũng tốt rồi, có nhà có xe, hơn nữa họ còn có một đứa con năm tuổi, anh ta không hiểu vợ mình sao có thể trở nên tuyệt tình như thế.

Hơn nữa, họ còn có thể diện trong công việc, nếu như không thể tiếp tục sống với nhau nữa thì có thể ly hôn mà? Nhưng sao lại không cần cả công việc mà chạy trốn như thế?

Mặc dù Lữ Hoằng Văn có rất nhiều điều không hiểu nổi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, anh hy vọng vợ mình chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, mấy ngày rồi sẽ về. Nhưng mọi chuyện lại phát triển theo hướng anh ta không hy vọng…

Sau khi vợ anh ta mất tích được bảy ngày, ngày nào anh ta cũng mơ thấy cùng một giấc mơ. Trong mơ, anh ta trở về đêm hôm đó, ngồi trong phòng khách chờ vợ về nhà, đồng hồ treo tường điểm 12 giờ đêm.

Cửa mở ra, cô Lưu từ ngoài đi vào, Lữ Hoằng Văn vừa định nổi cáu thì thấy cả người vợ toàn là máu, từng vết máu kéo dài theo bước chân vợ mình…

Lữ Hoằng Văn muốn chạy ra xem vợ mình có chuyện gì, nhưng không làm sao nhấc được chân, anh ta chỉ thấy miệng vợ mấp máy như đang cố nói với mình điều gì đó, nhưng Lữ Hoằng Văn cố gắng thế nào cũng không nghe được.

Có lẽ do quá sợ hãi, Lữ Hoằng Văn lập tức tỉnh dậy, phát hiện mình đang mơ. Lữ Hoằng Văn lần đầu mơ thấy giấc mơ này cũng không thấy có gì bất thường, anh ta chỉ cho rằng ngày nghĩ nhiều thì đêm nằm mơ.

Nhưng đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, liên tiếp mấy ngày anh ta vẫn mơ thấy cùng giấc mơ đó, làm anh ta nghi ngờ không biết có phải vợ mình đã chết rồi không?

Chuyện xưa thường nói, người chết sau khi chết bảy ngày hồn phách sẽ về nhà thăm lại người thân, Lữ Hoằng Văn cảm thấy nhất định vợ mình bị người khác hại chết, nên từ ngày thứ bảy, ngày nào cũng về báo mộng cho mình. Nhưng trong mơ, anh ta không thể nghe được vợ mình muốn nói gì nên mới tìm đến tôi, muốn tôi giúp đỡ…

Tôi nghe chuyện Lữ Hoằng Văn nói, cảm thấy chuyện này có điều bất thường, một người bình thường không có khả năng liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ! Đừng nói người bình thường, kể cả không bình thường cũng khó có thể làm như thế! Cho nên nếu Lữ Hoằng Văn nói sự thật, như vậy chắc chắn chuyện không hay rồi.

Dù sao cũng là hàng xóm, tôi cũng không nói chuyện tiền nong, đồng ý với anh ta ngày mai sẽ đến nhà xem xét rồi nói. Sau khi tiễn Lữ Hoằng Văn về, tôi hỏi Đinh Nhất: “Anh cảm thấy chuyện này thế nào?”

Đinh Nhất lắc đầu nói: “Khó nói được, nhưng tôi cũng cảm thấy cô ấy đã chết!”

“Sao anh lại nói vậy?”

Đinh Nhất lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bởi vì tôi cảm nhận được mùi tử khí không phải của anh ta…”

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đúng hẹn đến nhà Lữ Hoằng Văn, vì là cuối tuần, nên đứa con năm tuổi của anh ta cũng ở nhà. Vừa vào cửa, tôi đã có cảm giác căn nhà được bố trí rất ấm áp, điều này chứng minh chủ nhân của căn nhà rất chăm lo cho gia đình.

Tôi đi xung quanh, chưa phát hiện được điều gì dị thường, nên cũng không nói được cô Lưu còn sống hay đã chết. Lúc này tôi phát hiện con của Lữ Hoằng Văn nhìn chằm chằm mình, nên tôi ngồi xổm xuống nói với nó: “Nhóc con, sao cháu cứ nhìn chú thế!”

Giọng trẻ con tức giận vang lên: “Bởi vì các chú không đổi dép lê, như thế mẹ sẽ không vui!”

Lữ Hoằng Văn kéo con nghiêm túc nói: “Tráng Tráng, không được vô lễ như thế, biết không?”

Không ngờ Tráng Tráng lại òa lên khóc, chạy vào phòng bên cạnh, nhưng đúng lúc này chúng tôi nghe được Tráng Tráng nói lớn: “Mẹ ơi! Bố xấu kìa, bố không nghe lời mẹ!”

Ba chúng tôi tái mặt, có lẽ đứa bé này quá nhớ mẹ, hay mẹ nó thật sự đang ở đây? Nghĩ thế, tôi đẩy cửa phòng đi vào, vừa xin lỗi: “Tráng Tráng, chú xin lỗi, đúng là hai chú đã làm bẩn sàn nhà, cháu có thể tha lỗi cho chú không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.