Người Tìm Xác

Chương 491



Tôn Quảng Bân xanh mặt: “Trong đó có chó, còn cắn người nữa, tôi khuyên anh đừng vào, chẳng may bị nó cắn tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!”

Tôi thấy anh ta đã cắn câu! Nếu như tôi thật sự là nhân viên xã hội có lẽ sẽ không dám vào phòng!

Đáng tiếc tôi không phải… Tôi đưa tay định đẩy cửa phòng, không ngờ cửa lại khóa chặt!

Mặt Tôn Quảng Bân lập tức biến đổi, vội vàng đẩy nhân viên xã hội2trước mặt lao đến chỗ tôi. Tôi không ngốc, đương nhiên không giao tranh trực tiếp với anh ta, nhanh chóng vọt đến sau lưng Đinh Nhất.

Buồn cười nhất là, Đinh Nhất thấy tôi trốn sau lưng mình thì giơ chân đạp tung cửa phòng. Thật ra lúc đó tôi cũng định làm thế, nhưng sợ sức mình không đủ, đạp mà cửa không mở, thế chẳng phải là tự làm xấu mặt mình à!

Cửa vừa mở, một mùi khó chịu tràn ra khiến tôi5nhíu chặt mày. Tôn Quảng Bân thấy cửa mở định chạy đến, nhưng đã bị Bạch Kiện giữ lại: “Anh vội thế làm gì? Hay bên trong có thứ gì mà anh không muốn người khác biết?”

Tôi nhìn vào phòng, rèm đều rủ, bên trong tia sáng tia tối. Tôi không đi vào, mà quay lại hỏi Tôn Quảng Bân: “Con chó anh nói đâu?”

Sắc mặt Tôn Quảng Bân khó coi, trừng mắt với tôi: “Ở bên trong... anh tốt nhất đừng có đi vào,6nó sẽ cắn đấy!”

Tôi cười lạnh: “Đến lúc này anh còn giấu à? Được, vậy tôi đi vào trong xem đấy là loại chó gì!”

Nói xong tôi bước vào phòng, Đinh Nhất đi ngay sau tôi. Vì bên trong ánh sáng quá yếu, nên việc đầu tiên tôi làm là kéo rèm lên. Ánh nắng lập tức tràn đầy phòng, mọi thứ bên trong đều nhìn thấy rõ ràng.

Đây là một phòng ngủ bình thường, nhưng trong phòng lại có một thứ bất thường, một5chiếc tủ lạnh lớn! Lúc đi gần đến tủ lạnh, cảm giác trong tôi ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng, tôi đứng cạnh tủ lạnh, nhưng không dám nhấc nắp lên, quay đầu bảo Bạch Kiện đứng ở cửa phòng: “Tôi nhát gan, anh mở đi…”

Bạch Kiện lắc đầu đi đến, sau đó nhấc nắp tủ lạnh lên, trong nháy mắt mùi hôi thối nồng nặc gấp mười lúc nãy tràn ra, khiến tôi muốn nôn.

Thấy Bạch Kiện bình tĩnh nhìn thứ trong tủ lạnh, tôi3cũng hơi hiếu kỳ, nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc thứ trong đó cũng không quá kinh hồn, nên tôi ngó đầu vào nhìn…

Kết quả, một cái đầu người với hai mắt mở trừng đang nhìn chằm chằm vào tôi!

May mà tim tôi không có vấn đề gì, nếu không nhìn thấy thứ này chắc cũng bị dọa sợ chết! Tôi đã nhìn qua không ít thi thể, nhưng tình huống kinh người như thế này lại chưa chuẩn bị sẵn nên tôi khó mà bình tĩnh được.

Bạch Kiện gọi điện, bảo người bên pháp y và điều tra hiện trường đến. Tôi vẫn bị ánh mắt của đầu người kia dọa sợ, cho nên lúc đó chưa nhìn rõ hình dạng đầu người, nhưng tôi vẫn có thể khẳng định đó chính là cô Lưu.

Sau khi pháp y sắp xếp lại một bộ xương người hoàn chỉnh trong tủ lạnh, có thể khẳng định người bị hại là nữ, tuổi từ ba lăm đến bốn mươi.

Điều khiến người khác sợ hãi nhất chính là, trong tủ lạnh vẫn còn mấy túi rác màu đen còn chưa vứt đi, trong đó đều chứa các tổ chức da và nội tạng người. Nếu như hôm nay chúng tôi không tìm đến đây, có lẽ mấy thứ này cũng sẽ bị Tôn Quảng Bân vứt vào thùng rác.

Đúng lúc này, Tôn Quảng Bân đột nhiên thoát được hai nhân viên xã hội, chạy ra cửa. Bạch Kiện tức giận quát đuổi theo, nhưng vẫn đứng im nhìn gã chạy vào thang máy.

Đây là tầng bảy, nếu chạy thang bộ đuổi theo chắc chắn không kịp, nên Bạch Kiện gọi điện cho đồng nghiệp, bảo họ đứng dưới lầu chặn Tôn Quảng Bân.

Nhưng không ngờ thang máy đi đến tầng hai thì dừng lại, Bạch Kiện vừa nhìn là biết không tốt, tên này chắc là muốn nhảy từ cửa sổ tầng hai chạy trốn! Thế là anh ta gọi điện cho đồng nghiệp chặn ở đầu dưới. Nhưng đợi điện thoại thông, thì đã nghe đồng nghiệp dưới lầu thở hổn hển nói Tôn Quảng Bân đã nhảy ra từ cửa sổ tầng hai, họ đang đuổi theo.

Bạch Kiện tức đến nỗi suýt chút nữa thì đập điện thoại trên tay, anh ta không thể tin nổi, đã bắt được kẻ tình nghi còn để hắn chạy thoát! Thế là anh ta lại chỉ huy cấp dưới của mình ở dưới chia ra các ngả truy bắt…

Tôi và Đinh Nhất cũng không còn việc gì, nên cùng đám Bạch Kiện đuổi theo Tôn Quảng Bân. Đừng thấy tên đó dáng người mập mạp, động tác của hắn rất nhanh nhẹn, hơn nữa hắn lại quen thuộc đường xá nơi này, cho nên chúng tôi muốn bắt nhanh chóng cũng không dễ dàng gì.

Lúc này một đồng nghiệp của Bạch Kiện gọi điện cho anh ta, báo nhìn thấy Tôn Quảng Bân chạy đến một siêu thị lớn gần đó, đây đang là thời điểm đông khách, chỉ sợ hắn đi vào đó sẽ khó bắt được.

Bạch Kiện nghe xong thì bảo đồng nghiệp bên cạnh gọi điện về cục cảnh sát, bảo bọn họ báo cho người phụ trách siêu thị kia, lấy cớ diễn tập phòng cháy sơ tán khách hàng bên trong ra ngoài, anh ta lo rằng Tôn Quảng Bân chó cùng rứt giậu lại bắt con tin thì càng khó hơn.

Đến khi chúng tôi đến cổng siêu thị, chỉ thấy khách hàng đang thong thả đi ra. Có lẽ họ biết là chỉ diễn tập phòng cháy, cũng không phải có hỏa hoạn thật, nên họ không vội cũng không chậm.

Đột nhiên, tôi thấy trong đám người có một người thân hình rất giống Tôn Quảng Bân, nhưng quần áo trên người lại khác, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai đen.

Để không đánh rắn động cỏ, tôi lén chỉ Bạch Kiện xem người đó có phải Tôn Quảng Bân hay không? Bạch Kiện là cảnh sát hình sự nhiều năm, anh ta nhìn qua một cái là biết đó chính là Tôn Quảng Bân.

Anh ta bảo mấy cấp dưới lặng lẽ bám theo, bọc các đường thoát của Tôn Quảng Bân. Cảnh sát hình sự bắt người đương nhiên là quen thuộc, họ chậm rãi như người đi đường dần tiếp cận Tôn Quảng Bân, nhưng đã chặn mọi đường chạy của hắn, chỉ để cho hắn một đường duy nhất.

Đến khi Tôn Quảng Bân phát hiện ra xung quanh mình toàn là cảnh sát, hắn chỉ có thể chạy ra hướng đường cái, nhưng đúng lúc này lại có một chiếc xe tải lao nhanh đến, đâm thẳng vào Tôn Quảng Bân đang định chạy qua đường!

Bạch Kiện tức giận đến mức chửi thề, nhìn thấy có thể bắt được rồi, lại để xe đâm phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.