Người Tìm Xác

Chương 497



Dựa theo miêu tả của hai vợ chồng kia, Vệ Hồng Mai là một người con rất hiếu thuận, mặc dù đã ra ngoài sống riêng, nhưng tối nào cô cũng gọi điện về nhà, hỏi thăm xem hôm nay của bố mẹ thế nào, tâm sự công việc của mình.

Nhưng ba ngày trước, mãi mà vẫn không thấy con gái gọi điện. Hai người lo lắng nên chủ động gọi cho con, nhưng điện thoại lại không kết nối được.

Sau đó Vệ2Hồng Mai gửi cho bọn họ một tin nhắn, nói công ty có việc nên cô tạm thời phải đi công tác, hai ngày này sẽ không gọi được cho họ. Hai người đọc xong thì cảm thấy chuyện này không hợp lý, con gái họ đâu phải chưa từng đi công tác, hơn nữa cho dù là bận rộn thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi ăn cơm đi ngủ chứ! Sao lại không có thời gian gọi điện về nhà báo5bình an?

Mặc dù nói vậy, nhưng cả hai vẫn không gọi điện cho con trong hai ngày đó, sợ làm trễ nải việc của con. Nhưng đến hôm qua, người ở công ty Vệ Hồng Mai làm đến tìm, hỏi vì sao bốn ngày nay Vệ Hồng Mai không đi làm, có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì hay không.

Đến lúc này, cha mẹ Vệ Hồng Mai mới biết con gái đã thực sự xảy ra chuyện, họ lập tức đến6đồn công an báo án. Cảnh sát nhanh chóng điều tra được, từ bốn ngày trước điện thoại của Vệ Hồng Mai đã xuất hiện sự khác thường, trừ lúc mở để nhắn tin cho cha mẹ thì những lúc khác đều tắt máy.

Theo tư liệu do công ty viễn thông cung cấp, tin nhắn Vệ Hồng Mai nhắn đi xuất phát từ một khu gần cầu vùng ngoại ô phía Bắc…

Nhưng chỗ làm của Vệ Hồng Mai cách nơi đó hơn 205cây số, một cô gái như Vệ Hồng Mai sẽ không một mình đi đến một chỗ xa như vậy. Căn cứ vào video giám sát ở công ty Vệ Hồng Mai, ngày hôm đó sau khi tan tầm, cô ấy đã lên một chiếc Nissan màu đen, sau đó không biết đi đâu.

Mặc dù sau đó cảnh sát có tiến hành tìm kiếm trên phạm vi lớn, nhưng vẫn không có chút tin tức nào của Vệ Hồng Mai, chỉ đành đưa3dữ liệu ADN của cô vào ngân hàng lưu trữ, thuận tiện cho việc tìm kiếm về sau.

Cũng may có lần thu thập ADN này mới khiến đồng nghiệp Bạch Kiện đối chiếu tìm được ADN của Vệ Hồng Mai, lúc này mới chứng minh được mẫu máu chúng tôi mang về vốn thuộc về Vệ Hồng Mai.

Nghe Bạch Kiện đọc xong hồ sơ, tôi cố gắng liên tưởng hai vụ án với nhau, theo như hồ sơ, Vệ Hồng Mai tự nguyện lên chiếc xe Nissan màu đen kia, điểm này rất giống với cô Lưu, có lẽ cũng là đi hẹn hò với ai đó rồi mới biến mất bí ẩn.

Còn một điểm tương đồng nữa là cả hai vụ đều xuất hiện chiếc xe con hiệu Nissan, chỉ khác màu sắc, nhưng cũng có khả năng là do Tôn Vĩ Cách đi sơn lại. Điều khó giải thích nhất chính là ngón tay lẫn trong đám thịt nát của cô Lưu, không phải của Vệ Hồng Mai, mà lại là của một người bị hại khác.

Cứ như thế, vụ án từ hai người bị hại, nâng lên thành ba người, cho nên áp lực trên tỉnh rất lớn, vì có thể nhanh chóng phá án, trên tỉnh đã điều không ít cảnh sát tham gia vào tổ chuyên án của Bạch Kiện, cũng gia hạn trong một tháng phải phá được án!

Đây đúng là áp lực như núi! Tôi thấy mấy ngày nay Bạch Kiện đã rụng không ít tóc liền biết áp lực anh ấy phải chịu lớn đến thế nào. Mặc dù vẫn theo dõi Tôn Vĩ Cách nhưng vẫn chưa tìm ra địa điểm giấu xác của hắn.

Mặc dù Bạch Kiện cũng nghi ngờ có khi nào hắn chôn xác trong sân của khu biệt thự, nhưng không có chứng cứ xác thực thì không thể vào đó kiểm tra được. Mà quan trọng nhất là, tôi cũng không cảm nhận được có thi thể ở đó.

Nếu thi thể của Tôn Quảng Bân không bị người nhà đưa đi, có lẽ tôi đã tìm ra đầu mối quan trọng từ xác của hắn rồi, nhưng xác đã bị Tôn Vĩ Cách đưa đi, có lẽ lúc này đã hỏa táng rồi cũng nên!

Tôi không nhịn được oán trách mấy câu: “Lãnh đạo của cũng anh thật là, một đằng thì muốn phá án nhanh, một bên lại để người ta đưa xác của Tôn Quảng Bân đi, không phải vẽ thêm chuyện à?”

Bạch Kiện cũng chẳng thể làm gì: “Còn không phải sao, anh không muốn nhắc đến mấy lão đó nữa…”

Đột nhiên, tôi thấy Bạch Kiện nói được nửa câu thì ngây người, tôi vội quay đầu, còn tưởng mấy ông lãnh đạo bị mắng xuất hiện! Nhưng chẳng có ai cả, tôi hơi chột dạ nói: “Đệt! Dọa tôi sợ! Làm sao thế?”

Bạch Kiện bóp nát điếu thuốc trong tay: “Không phải, anh nhớ ra một chuyện!” Nói xong anh ta lập tức gọi điện thoại, nói chuyện với đối phương một lúc, nghe ý thì có lẽ đang hỏi chuyện hỏa táng Tôn Quảng Bân?

Cúp điện thoại, mặt Bạch Kiện đầy ý cười, nhìn là đủ hiểu tên kia vẫn chưa bị thiêu! Hóa ra anh ta vừa gọi điện cho chủ nhiệm nhà tang lễ họ Vương, để hỏi thăm việc hỏa táng thi thể Tôn Quảng Bân.

May mà sau khi nhận thi thể Tôn Quảng Bân, Tôn Vĩ Cách vẫn gửi trong nhà lạnh, nói là chờ cha mẹ của Tôn Quảng Bân đến nhìn mặt con lần cuối rồi mới hỏa táng.

Tôi nghe thế thì hồ hởi nói: “Quá tốt rồi! Đây không phải là cho chúng ta một cơ hội à?”

Nhưng Bạch Kiện lại nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn một tin xấu chưa nói với cậu.”

“Nói đi…”

“Cha mẹ của hắn đã đến, sáng sớm mai họ sẽ lập tức hỏa táng thi thể!”

Tôi vội vàng nói: “Sáng mai hỏa táng ngay? Bây giờ cũng gần tối rồi!”

Bạch Kiện gật đầu nói: “Đúng vậy! Cho nên tối nay lại làm phiền hai cậu rồi…”

“Đêm hôm khuya khoắt đến nhà tang lễ! Không được gặp ma thì anh thấy buồn à!” Tôi rất không tình nguyện nói.

Bạch Kiện buồn cười: “Làm sao? Trương Thiên Sư còn sợ ma à?”

Tôi lắc tay: “Đừng đội cho tôi cái mũ cao thế, Trương Thiên Sư cái gì! Đêm hôm khuya khoắt đến nhà tang lễ, cũng chỉ có mỗi anh mới nghĩ ra được!”

Bạch Kiện nói: “Anh cũng hết cách rồi! Nếu đêm nay chúng ta không đi, sáng sớm mai người nhà Tôn Quảng Bân đến sẽ không còn cơ hội nhìn thấy xác hắn nữa!”

Ài, nghĩ lại cũng đành vậy, được rồi, đi thì đi! Thật ra có Đinh Nhất ở bên cạnh, trên người tôi còn có răng thần thú, sẽ không có chuyện gì quá lớn. Có điều, gần đây tôi hay nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, mặc dù chỉ là ngẫu nhiên, cũng có khi là nhìn nhầm, nhưng cảm giác này lại rất quái lạ…

Sau đó, Bạch Kiện còn mời chúng tôi đi ăn, trong lúc ăn, tôi còn uống thêm bia để tăng chút can đảm. Không ngờ lại bị Bạch Kiện cười nhạo, nói người khác muốn tăng thêm dũng khí thì uống rượu, tôi lại uống bia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.