Tôi nhìn vào phòng thẩm vấn qua màn hình giám sát, biểu hiện này của Tôn Vĩ Cách chỉ là tạm thời, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng nhận ra cảnh sát không có chứng cứ chứng minh cái chết của hai cô gái kia có liên quan trực tiếp đến mình.
Quả nhiên, chưa được mấy phút, Tôn Vĩ Cách bắt đầu từ chối trả lời tất cả các vấn đề Bạch Kiện đưa ra!2Mặc dù trong nước chúng tôi không có kiểu phải gặp luật sư riêng mới nói chuyện như phim Hồng Kông, nhưng nếu trong vòng 48 giờ không tìm được chứng cứ chứng minh Tôn Vĩ Cách giết người thì chỉ có thể thả hắn ra.
Nhìn Bạch Kiện sứt đầu mẻ trán đi từ phòng thẩm vấn ra, tôi biết ngay là anh chẳng hỏi ra được cái gì. Khi Tôn Vĩ Cách giết cô5Lưu, ít gì cũng là lần thứ ba hắn gây án, dù là thủ pháp hay kinh nghiệm đều đã khá thành thạo, cho nên khó có sơ hở.
Nếu có sơ hở, thì cũng chỉ có một điểm duy nhất chính là ngón út kia! Bây giờ người đã bị giam giữ, tôi khuyên bạch Kiện cứ điều tra đến cùng, đến biệt thự của Tôn Vĩ Cách điều tra xem sao.
Bạch Kiện hơi do6dự, tôi biết chuyện này rất mạo hiểm, nếu không tìm được thứ gì, Bạch Kiện có thể bị kiện ngược lại, đến lúc đó những đồng nghiệp đi theo điều tra án sẽ hứng khổ, có khi còn phải chịu kỷ luật.
Nhưng tìm được hai bộ hài cốt kia là mấu chốt để phá án, nếu không mọi cố gắng trước giờ đều là công cốc, cuối cùng đành phải để Tôn Vĩ Cách5che giấu tội lỗi.
Cuối cùng, sau khi suy xét thật kỹ, Bạch Kiện vẫn đồng ý với đề nghị của tôi. Thế là chiều hôm đó chúng tôi theo Bạch Kiện và nhân viên kỹ thuật tổ chuyên án đến biệt thự của Tôn Vĩ Cách.
Lúc đoàn chúng tôi đến nơi thì đã hơn ba giờ chiều, dự báo thời tiết chiều nay sẽ có mưa, lúc này trời đã âm u hơn, nhân viên3kỹ thuật muốn tìm hết sân thì phải nhanh lên mới kịp.
Bạch Kiện chia nhóm thành hai tổ, một tổ vào biệt thự trong tầng hầm ngầm lục soát tìm chứng cứ, một tổ khác cùng chúng tôi đào đất bên ngoài, tôi không tin nếu dưới này có thi thể mà lại không đào ra được!
Không ngờ chúng tôi vừa mới đào được mấy xẻng lại phát hiện dưới tầng đất bên trên là một lớp đất vàng và một tầng vôi, từng lớp từng lớp như thế đến sâu hơn một mét. Pháp y tổ chuyên án nói, Tôn Vĩ Cách làm như vậy nhất định là để chống phân hủy thứ gì đó, cho nên bên dưới nhất định có đồ.
Tuy là nói thế, nhưng chúng tôi đã đào sâu hơn một mét mà vẫn không thấy thứ gì khả nghi xuất hiện. Đến tận khi nhóm dưới hầm ngầm thông báo cho Bạch Kiện đã có phát hiện, chúng tôi mới bỏ lại để xuống xem sao.
Lúc chúng tôi xuống, nhân viên kỹ thuật đã tách huyết tương trên đất, qua phân tích của họ, số máu ở đây phải của ít nhất ba người trưởng thành tụ lại mới được như thế.
Bọn họ còn men theo những ngóc ngách trong lòng đấy, phát hiện một loại côn trùng ăn thi thể, mặc dù nó đã chết, nhưng theo như giải thích của nhân viên kỹ thuật, đây là một loại giáp trùng ăn thịt, nước ngoài chuyên dùng để xử lý những phần thịt bị thối rữa trên cơ thể.
Trong nước không cho phép nhập loại giáp trùng này về, cho nên không thể chạy từ bên ngoài chạy vào được, đây chắc chắn là trùng do Tôn Vĩ Cách nuôi, nhưng sau đó hắn đã xử lý hết bọn chúng.
Tôi bị đám trùng ăn thịt kia làm cho buồn nôn, chỉ nghĩ đến có hàng trăm hàng nghìn con côn trùng vừa cắn vừa gặm thi thể, tôi không chịu được rồi…
“Tôn Vĩ Cách sẽ không tự dưng nuôi những thứ này, chắc chắn hắn dùng để xử lý thi thể.” Bạch Kiện nói.
Tôi gật đầu: “Khả năng này rất lớn, nhưng đến nay chúng ta vẫn không tìm ra được hài cốt hắn đã xử lý, hắn sẽ giấu những hài cốt này ở đâu? Có khi nào thiêu rồi không?”
Bạch Kiện lắc tay nói: “Không đâu, nếu không trong sân cũng không cần làm tầng chống phân hủy dày như vậy.”
Đang nói, bên ngoài đột nhiên sấm rền vang, mưa xối như trút, những nhân viện kỹ thuật bên ngoài chạy vội vào trong xe, còn chúng tôi bị vây trong biệt thự của Tôn Vĩ Cách.
Trên bầu trời từng đợt sét đánh xuống, làm cho không gian âm trầm càng thêm dọa người. Trước đó trong sân đã đào thành một hố to, bây giờ nước đang đọng dần lại.
Có lẽ những cảnh sát ở bên ngoài cũng không dễ chịu gì, mưa lớn thế này, muốn khôi phục sân như ban đầu cũng không được nữa! Lúc đó nếu tìm được hài cốt thì tốt, nếu không tìm được… thì chờ có người chịu tội thôi!
Tôi đang nghĩ ngợi, đột nhiên tia sét đánh ngang bầu trời, chiếu sáng vùng biệt thự. Lúc đó tôi đang đứng ở góc cửa sổ nhìn ra sân, đột nhiên ánh sét sáng lên, tôi thoáng nhìn thấy một bóng người đứng ở góc Tây Nam của sân.
Nhưng chờ hết sét, nơi nào còn bóng người nữa! Chẳng lẽ là tôi hoa mắt? Nếu không, đang mưa lớn như thế, tâm thần mới đi đứng trong sân chịu ướt!
Nhưng ý nghĩ này của tôi còn chưa kịp xóa đi, thì một tia sét lại đánh đến, bóng người kia trong nháy mắt lại xuất hiện. Lần này tôi nhìn thấy rõ ràng, cả người cô gái đó toàn máu là máu, nước mưa chảy trên người làm máu chảy tràn xuống đất.
Hình ảnh này xuất hiện quá đột ngột, tôi bị dọa đến nhũn người, bất giác lui ra sau… Đinh Nhất đứng gần bị tôi dọa giật nảy mình, anh ta còn tưởng tôi sợ bị sét đánh nên nhảy đi chỗ khác đấy.
Tôi đứng vững lại rồi nhìn về phía trong sân, bóng người kia lại biến mất rồi! Cô gái kia là ai? Tôi cố nhớ lại khuôn mặt của cô ta, đó không phải là cô Lưu, chắc chắn cũng không phải Vệ Hồng Mai!
Sau khi có được kết luận này, tôi mơ hồ đoán ra được cô ấy chính là chủ nhân của ngón út kia! Nghĩ như thế, tôi không thèm quan tâm đến bên ngoài đang mưa lớn mà điên cuồng chạy ra ngoài, cầm xẻng sắt của nhân viên kỹ thuật đến vị trí của cô gái kia bắt đầu đào đất!
Vì mưa quá lớn, mỗi xẻng xúc lên đều mất sức hơn rất nhiều, may mà Bạch Kiện và Đinh Nhất cũng chạy theo sau tôi, họ cũng cầm xẻng lên cùng đào. Vị trí này nhân viên kỹ thuật vẫn chưa đào lên, ba chúng tôi cố gắng đào móc, một cái hố sâu không đến một mét nhanh chóng xuất hiện.
Mưa đã nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều, thế nhưng hố vẫn còn đọng khá nhiều nước, chúng tôi vừa đào, vừa dùng thùng nhỏ múc nước ra. Ai ngờ đào thêm một đoạn, tôi cảm thấy xẻng đụng phải thứ gì đó kêu keng.
Thế là tôi ném xẻng đi, sờ vào trong nước… Sờ hai lần, ba lần, tôi sờ được một khối xương hình tam giác bằng phẳng! Tôi lập tức quay đầu hỏi Bạch Kiện: “Đây là xương người à?”
Bạch Kiện nhìn thứ trong tay tôi, vui mừng nói: “Mặc dù tôi không phải pháp y, nhưng thứ cậu đang cầm trong tay là xương bánh chè! Đào! Đào tiếp đi! Không thể chỉ có chỗ đó được!”