Người Tìm Xác

Chương 516



Ban đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, nên đưa tay lên dụi mắt, nhưng khi nhìn lại thì càng thấy rõ ràng hơn…

Trong những bóng đen này có cả nam và nữ,2già và trẻ, từ quần áo trên người họ, tôi đoán họ chính là hơn mười người khách chết cháy trong trận hỏa hoạn năm đó.

Thấy họ chạy đi chạy lại trong hành5lang, chúng tôi cố gắng hết sức để không đụng vào.

“Bọn họ cứ đi lang thang ở nơi này mãi như vậy ạ?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Liêu đại sư bấm ngón tay tính6toán: “Không, đến giờ tự nhiên sẽ có âm sai tới bắt họ đi. Nhưng dù sao họ cũng chết nhiều năm rồi, nếu âm sai mà không tới thì không biết họ5còn phải đợi đến khi nào.”

Nói rồi, Liêu đại sư bỗng lấy ra một tấm bùa màu đen kỳ lạ, lẩm nhẩm niệm chú, tấm bùa đen bị đốt cháy ngay. Ông ấy3quay lại dặn dò chúng tôi: “Nhớ đấy, một lát nữa có nhìn thấy gì cũng đừng lộ ra!”

Ông ấy vừa nói xong thì tôi cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua, tiếp đó, tôi nhìn thấy từ phía cuối hành lang có hai bóng đen từ trong bóng tối bước ra. Khi họ đi chầm chậm tới gần, tôi cảm thấy da đầu mình căng thẳng… Chẳng lẽ hai người này chính là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết?!

Dù hai tên này trông không giống như miêu tả trong Liêu Trai, thè cái lưỡi dài, nhưng nhìn gương mặt của họ cũng biết không phải loại lương thiện gì, chắc chắn là không dễ chọc vào. Từ khi hai người bọn họ xuất hiện, mấy người chú Lê đều giả vờ nhìn ngó xung quanh như không có ai cả, nhưng tôi không có kỹ thuật diễn xuất tốt như họ, nên đành phải quay ra nói chuyện nhảm nhí với Đinh Nhất.

“Buổi… buổi sáng anh cho Kim Bảo ăn chưa?”

“Không phải cậu cho nó ăn à?”

“A? Đúng, là… là tôi cho ăn…”

Đinh Nhất im lặng nhìn tôi, anh ta không ngừng dùng ánh mắt nói với tôi rằng, cậu không thể bình thường một chút được à? Tôi cố cười vài tiếng khô khốc, sau đó lấy điện thoại ra giả vờ như đang xem tin tức. Nhưng đúng vào lúc này, một trong hai bóng đen đột nhiên đi thẳng tới chỗ tôi!

Nếu lúc này mà tôi không nhìn thấy gì thì cũng không sợ, nhưng mà tôi lại nhìn thấy họ! Người kia càng tới gần, tôi càng nhìn thấy rõ ràng hơn.

Tên đang đứng cạnh tôi lúc này mặc một bộ quần áo màu đen, gương mặt tỏa ra khí đen, tóm lại từ đầu đến chân hắn chỉ có thể miêu tả bằng một chữ, đen!

Vì không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nên tôi chỉ có thể dùng khóe mắt để xem xem hắn muốn làm gì với mình, không ngờ tên mặt đen này lại thò cái mũi tới gần rồi hít ngửi người tôi, hắn nói: “Mùi của thằng nhóc này hơi quái!”

Tim tôi đánh thót một cái, tôi thì có thể có mùi gì chứ? Hôm qua tôi vừa tắm rửa xong đấy! Lúc này, một bóng đen khác cũng đi về phía tôi, hắn nói bằng giọng quái gở: “Cái thằng mặt trắng ẻo lả này á, nhìn là biết tướng đoản mệnh.”

Tôi nghe mà thầm tức anh ách, mặt của cái tên đang nói chuyện này chẳng phải còn trắng hơn cả tôi đấy sao, thế mà còn không biết xấu hổ mà nói tôi là thằng mặt trắng?! Với cả, ông mới tướng đoản mệnh ấy? Cả nhà ông đều có tướng đoản mệnh! Một gã ma quỷ mà không biết ngượng khi nói tôi có tướng đoản mệnh!

Tên toàn thân là màu trắng kia quay trở lại đếm những vong hồn trong hành lang và nói với tên mặt đen: “Nhanh lên đi, nhiều cô hồn dã quỷ như vậy đủ để hai anh em ta bận rộn một lúc lâu rồi! Đừng có quanh quẩn bên cạnh tên mặt trắng đó nữa.”

Gã mặt đen cuối cùng cũng quay về bên cạnh tên kia, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Mùi vị quá quen thuộc, mình ngửi thấy ở nơi nào rồi nhỉ?”

Cuối cùng hai tên này cũng đi ra chỗ khác, tôi thầm thở phào, trong lòng thì mắng, trên người ông đây có mùi gì thì liên quan quái gì tới bọn bây chứ!

Nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà tôi luôn có cảm giác gã câu hồn mặt đen kia thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía tôi. Vì không để cho họ phát hiện ra tôi có thể nhìn thấy, tôi đành phải tiếp tục cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại.

Một lát sau, đằng sau lưng hai gã một đen một trắng này có thêm một chuỗi bóng đen, Liêu đại sư nói không sai, oán khí của những vong hồn trong tầng sáu này không lớn, chỉ vì bị nhốt ở nơi này nên mới làm ra những chuyện kì lạ như vậy.

Thật không ngờ món nước mắt trâu này có tác dụng như vậy, hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi! Đương lúc đang nghĩ ngợi, tôi thấy hai gã kia đã bắt đủ hồn phách, chuẩn bị rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, chúng ta cũng bắt đầu phải làm việc chính…

Đột nhiên, gã mặt đen đi sau cùng bỗng quay đầu nhìn về phía tôi, vì vừa rồi tôi hơi phân tâm nên có nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ, thật không ngờ tên này đột nhiên lại quay đầu lại, ruột gan tôi rối bời, vội nghiêng đầu qua một bên.

Xong rồi, xong rồi! Chắc chắn là đã bị hắn nhận ra… Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, tôi bèn chậm rãi quay đầu trở lại và phát hiện Hắc Bạch Vô Thường đã mang theo những hồn phách kia biến mất ở cuối hàng lang từ lúc nào.

Thấy cuối cùng họ cũng đi, Liêu đại sư mới thở phào một hơi, ông ấy hơi tức giận, nói: “Mẹ nó, thật quá xui xẻo, sao lại đưa tới hai gã này chứ?”

Tôi vội hỏi: “Sao thế ạ? Do chính ngài gọi mà còn không biết âm sai đến là ai sao?”

Liêu đại sư nhún vai: “Cái bùa kia của tôi chỉ có thể gọi những âm sai đang ở gần đây, vốn tôi nghĩ chắc chỉ có hai tên tiểu quỷ đến, nào ngờ lại là hai tên này.”

“Liêu đại sư, bọn họ thật sự là Hắc Bạch Vô Thường à?” Tôi hỏi với giọng điệu không dám tin tưởng.

Liêu đại sư suy nghĩ và nói: “Cứ xem là như thế đi?”

“Sao có thể xem là như thế được?” Tôi thắc mắc.

Liêu đại sư vừa định trả lời tôi thì bị chú Lê cắt ngang: “Tranh thủ thời gian làm việc chính đi, đừng có ở đây nói chuyện về những thứ vô dụng kia nữa!”

Tôi đành phải hậm hực ngậm miệng lại, giờ tầng sáu đã hoàn toàn yên tĩnh, tôi dùng đôi mắt đã bôi nước mắt trâu nhìn quanh một lượt và thấy không còn một vong hồn nào.

“Sư phụ, giờ chúng ta đi xuống dưới ạ?” Một học trò của Liêu đại sư nói.

Liêu đại sư bấm đốt ngón tay tính toán một lúc: “Ừ, đi thang bộ xuống!”

Mấy người chúng tôi đi thang bộ xuống tầng hầm… Ai ngờ, khi chúng tôi mới đi tới tầng ba thì đột nhiên nghe thấy phía dưới vọng lên tiếng chuông. Sắc mặt của Liêu đại sư và chú Lê đều thay đổi, tôi nhớ trước đó Liêu đại sư đã từng nói, một khi những chiếc chuông này rung lên thì có nghĩa là thứ ở bên dưới đang đi lên…

So với những người ở đây, tay gà mờ như tôi không tiện góp công trong chuyện này, nên theo bản năng tôi lùi về phía sau, muốn cho họ không gian để làm việc, bước lùi về sau mấy bước, tôi bỗng có cảm giác kỳ lạ, tại sao đằng sau gáy tôi lại lạnh thế này?

Tôi bất giác nghĩ muốn quay đầu nhìn lại thì ai ngờ, đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ áo kéo tôi về phía sau, sau đó tôi ngã vào trong cửa thoát hiểm của tầng ba.

Lúc ấy tôi sợ đến mức ngây người, mọi người đều đặt sự chú ý lên phía trước, chẳng ai nghĩ thứ này lại chọn quả hồng mềm là tôi đây mà bóp!

Khi tôi hốt hoảng bò dậy từ dưới đất và đẩy cửa thoát hiểm ra xem thì tim cũng lạnh một nửa, rõ ràng vừa rồi trong cầu thang còn có mấy người, mà lúc này lại không có ai cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.