Người Tìm Xác

Chương 522



Thấy dáng vẻ lo lắng của Đinh Nhất, tôi thật sự không giấu giếm được gì, đành phải cẩn thận kể lại chuyện đêm qua cho anh ta…

Anh ta nhìn tấm thẻ màu đen trong tay rồi nói: “Thứ này chắc là có cùng tác dụng với tấm phù đen mà sư bá đốt, chẳng qua tấm ông ấy đốt có thể gọi quỷ sai gần2đó đến, còn tấm bọn họ cho cậu chỉ có thể gọi Hắc Bạch Vô Thường thôi.”

Tôi gật đầu: “Chắc vậy, nhưng chỉ với chút tin tức mà họ đưa cho tôi, quả thực chính là tìm kim dưới đáy biển, căn bản là vô vọng!”

Nhưng Đinh Nhất lại có suy nghĩ khác: “Người có mang năng lực dị thường như vậy, cho dù muốn cố5ý che giấu thì cũng không thể là người qua đường Giáp đâu.”

“Ý của anh là, lão sẽ là cao nhân có đạo hạnh? Giống như chú Lê và Liêu đại sư à?” Tôi nói.

Đinh Nhất gật đầu: “Sư phụ chắc chắn không phải, tôi đã từng nhìn thấy sau lưng ông ấy, không hề có ký hiệu gì. Còn sư bá à… Vậy phải hỏi6sư phụ rồi.”

“Hỏi sao bây giờ? Chẳng lẽ trực tiếp hỏi chú Lê, chú và sư huynh của chú có chơi gay không? Có biết sau lưng ông ấy có cái bớt nào không à?” Tôi xấu hổ nói.

Đinh Nhất suy nghĩ rồi bảo: “Cũng đúng, vậy phải suy nghĩ kỹ lại, nhưng tôi nghe nói họ sắp đi rồi!”

Tôi thầm nghĩ ra tay từ chỗ5người mình quen có phải hơi không phúc hậu lắm không? Nhưng Đinh Nhất lại khuyên: “Thật ra tôi hy vọng cậu vĩnh viễn đừng gặp được tên kia, cái loại nhân ma này đừng nói là cậu, dù là Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải đối thủ của lão. Mưu mô và lòng dạ của người này không phải loại đồ ngốc não ngắn,3chỉ ăn gạo hai ba mươi năm như cậu có thể đối phó.”

Tuy tôi cảm thấy Đinh Nhất nói khá khó nghe, nhưng không may là bị anh ta nói trúng rồi. Tôi vẫn rất rõ sức của mình, bây giờ chắc chắn là tôi không đắc tội nổi với Hắc Bạch Vô Thường rồi, thật sự gặp phải cái lão kia chắc cũng game over, cho nên bây giờ việc tôi có thể làm chính là hy vọng trăm ngàn lần mình đừng đụng phải lão…

Hôm sau chú Lê mời khách ăn cơm, nói là bữa cơm tiễn Liêu đại sư, tôi nghe thế bèn tự bỏ tiền túi mời mọi người đến trung tâm mát xa lớn nhất thành phố xả hơi. Thật ra tôi rất ít tới những nơi thế này, lần này chủ yếu là vì xem sau eo của Liêu đại sư.

Bây giờ ngẫm lại vẫn còn đau lòng, vì xem sau eo của một người đàn ông vừa lùn vừa béo mà tôi lại tiêu mất hơn sáu ngàn! Cứ như vậy, bọn họ tiêu tiền của tôi, còn dạy dỗ tôi, bảo về sau nên ít tới những nơi thế này, hại dương khí!

Tôi nghe xong nghĩ thầm, hại dương khí thì mấy người đừng có tới! Mẹ nó, một mặt dùng tiền của ông đây để hưởng thụ, một mặt còn mở miệng quở trách tôi! Nhưng tuy trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng tôi vẫn vâng dạ đồng ý. Cuối cùng vẫn nhờ Đinh Nhất trợ giúp, tôi và Liêu đại sư vào cùng phòng mát xa, giường dựa sát nhau…

Chỉ có lúc này tôi mới có thể nhìn rõ phía sau lưng của ông ấy, kết quả khi thợ mát xa lấy khăn lông trên lưng ra, tôi lập tức thở dài nhẹ nhõm, lưng Liêu đại sư trắng trẻo nuột nà, ngay cả một cái mụn cũng không có! Hơn sáu ngàn kia của tôi xem như mất trắng…

Trước khi đi, Liêu đại sư nói với chú Lê, người nhốt những oan hồn đó ở khách sạn kia nhất định không phải kẻ tốt lành gì, nếu gặp được thì tuyệt đối không được lấy cứng chọi cứng. Mà sau đó Ngô Khải Công cũng theo như thỏa thuận lúc trước, chuyển cho chú Lê sáu mươi vạn.

Vì thế chú Lê lấy hai mươi vạn chuyển thẳng cho Liêu đại sư, coi như tiền phí vất vả lần này tới giúp chúng tôi, nói cho cùng là anh em ruột vẫn phải tính toán sổ sách rõ ràng!

Dư lại bốn mươi vạn, tôi mười vạn, Đinh Nhất mười vạn, còn bao nhiêu chú Lê cầm. Đương nhiên, mười vạn kia của Đinh Nhất vẫn để chú Lê bảo quản. Tuy bây giờ anh ta và tôi cùng nhau mua hai chỗ bất động sản, nhưng thực tế Đinh Nhất có bao nhiêu tiền tôi cũng không rõ lắm, nói không chừng còn nhiều hơn tôi kha khá đó!

Mỗi khi nghĩ đến đây là tôi lại giận sôi máu với anh ta: “Một ông chủ tiền còn nhiều hơn tôi như anh, sao cứ luôn ăn chực uống chờ tôi thế hả!”

Đinh Nhất cũng luôn mang vẻ mặt vô tội nói: “Tôi không có tiền, sư phụ nói tôi tiêu tiền thì đi đòi cậu!”

Hê, nói sao chú Lê cứ xúi giục Đinh Nhất mua nhà cùng tôi, hoá ra ông ấy còn tính toán chút tiền còm này? Chẳng qua may mà Đinh Nhất ăn cũng không nhiều lắm, chắc cũng không đến mức làm tôi phá sản.

Chờ chuyện của Ngô Khải Công hoàn toàn xử lý xong, tôi mới dành thời gian rảnh gọi điện thoại về nhà chú họ, không ngờ vẫn chẳng có ai bắt máy, điều này làm tôi rất hoảng sợ! Đáng lý ra sức khoẻ của thím họ không tốt, không thể ra ngoài thời gian lâu như vậy chứ?

Cuối cùng thật sự không liên hệ được với chú họ, tôi đành phải đặt vé máy bay về Đông Bắc một chuyến. Khi tôi nói chuyện này với chú Lê, chú ấy suy nghĩ và nói: “Vậy để Đinh Nhất đi cùng cháu, một mình cháu trở về chú không yên tâm, dù sao trong khoảng thời gian này chắc sẽ không có việc gì lớn.”

Vì thế ngày hôm sau tôi và Đinh Nhất cùng nhau trở về Đông Bắc… Dọc đường đi, tâm trạng của tôi đều thấp thỏm, sợ chú và thím họ sẽ có rủi ro gì đó. Trước khi đi, vì sợ Chiêu Tài lo lắng nên tôi chỉ nói có việc trở về tìm chú họ, cũng không nói thẳng với chị chuyện mất liên lạc với ông ấy.

Ra khỏi sân bay, chúng tôi cũng không đón xe buýt mà gọi luôn một chiếc taxi đi thẳng đến thôn. Ngựa không dừng vó như vậy, ấy thế mà khi chúng tôi tới nơi trời cũng đã tối rồi.

Thời tiết Đông Bắc vừa vào tháng chín đã bắt đầu có sương giá, hai con hươu ngốc chúng tôi đi vội vàng quá, cả quần áo ấm cũng không mặc, lúc mới ra khỏi sân bay, cả hai bị đông lạnh thấu tim gan.

Chờ khi tới được thôn của chú họ, bầu trời lại còn bắt đầu đổ tuyết. Trả tiền xe xong, hai chúng tôi rét cóng run lẩy bẩy đi về phía nhà chú.

Buổi tối ở nông thôn, mọi nhà đều ngủ rất sớm, tuy bây giờ nông thôn cũng đã có internet, nhưng mà trời vừa sẩm tối, họ đã chui vào ổ ngủ sớm rồi. Nhìn ánh đèn lấp lánh trong thôn, tôi thầm cầu nguyện, hy vọng lát nữa có thể nhìn thấy vẻ mặt giật mình của chú họ, còn có thím họ ngồi trên giường sưởi.

Mà khi tôi đứng trước cửa nhà chú họ, tất cả hy vọng đều biến mất, chỉ thấy trên cửa lớn đóng chặt có một ổ khoá. Tôi đã lạnh cóng tới mức phải giậm chân tại chỗ rồi, lúc trước không suy nghĩ nhiều như vậy, đầu óc nóng lên chạy tới đây. Bây giờ thì hay rồi, mặc ít đồ như vậy, mẹ nó mà ngay cả một cái giường sưởi cũng không có.

Đinh Nhất thấy tôi thật sự lạnh không chịu nổi, vì thế hai ba động tác đã mở khoá cửa ra, sau đó quay đầu lại nói với tôi: “Đi vào trước rồi nói sau!”

Vào nhà, tôi lập tức choáng váng, nhìn cỏ dại trong sân, ít nhất cũng đến một hai tháng không được xử lý rồi, trước đây khi tôi tới nhà chú họ, đừng nói cỏ dại, ngay cả chỗ đất hơi nhiều một chút, thím họ đều lập tức quét sạch sẽ mới được!

Đinh Nhất không đếm xỉa tới tôi ở đó tự thương cảm, anh ta mở khoá cửa phòng ra, sau đó đi vào bật công tắc. Đèn sáng ngời, hoàn cảnh trước mắt tôi càng thêm rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.