Chị Bạch mỉm cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi, mà quay sang nói với trợ lý bên cạnh: “Đưa khách về phòng nghỉ ngơi trước, bữa tối lát nữa sẽ xong…”
Tôi mờ mịt nhìn chị Bạch, mà chị lại đẩy tôi và Đinh Nhất lên trước và nói: “Mau đi đi! Về phòng tắm rửa cái đã, ngồi trên máy bay mười mấy tiếng không mệt à? Chị đây sẽ đi chuẩn bị cho các cậu một bàn tiệc Pháp chính tông…”
Vì thế ba chúng tôi về phòng với trợ lý trước, suy cho cùng2chị Bạch cũng không phải người ngoài, nếu chị ấy đã mời chúng tôi tới, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ nói với chúng tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường đến đây, chúng tôi thấy từng vườn từng vườn nho, mà trang viên rượu thoạt nhìn có vẻ cổ xưa này lại tọa lạc trong đó. Trước chưa nói rượu vang đỏ ở đây ủ có ngon hay không, chỉ nói phong cảnh phối hợp với lâu đài rượu phong cách châu Âu này thôi, đã thật sự cực kỳ xa hoa lộng lẫy rồi…
Trợ5lý của chị Bạch đưa chúng tôi đến phòng khách ở lầu ba, anh ta nói cho chúng tôi biết, mỗi gian phòng dành cho khách ở lầu ba đều có một ban công nhỏ nhô ra ngoài, khách có thể ngồi ngoài đó nhấm nháp rượu ngon và ngắm hoàng hôn.
Tôi cười bảo: “Vẫn là người nước ngoài biết hưởng thụ, uống mỗi ly rượu vang đỏ còn muốn ngắm hoàng hôn…”
Chú Lê nghe xong bĩu môi đáp: “Làm sao? Chú uống rượu xái thì không thể ngắm hoàng hôn à!”
Tôi nín cười nói: “Có thể! Đương nhiên6là có thể!”
Sau đó chúng tôi xếp hành lý, lần lượt tắm nước ấm, cuối cùng cũng trút bỏ một ít mỏi mệt khi phải đi máy bay đường dài. Lúc này trợ lý của chị Bạch tới gọi chúng tôi đến nhà ăn ăn cơm, nói chị Bạch đang chờ ở đó.
Tới nhà ăn, chị Bạch đang bày đồ trên bàn ăn, từ trước tôi đã nghe nói ăn đồ Pháp rất rắc rối, xem ra hôm nay đã được mở rộng tầm mắt rồi. Chị Bạch thấy chúng tôi đã xuống thì cười nói với tôi: “Tiến5Bảo, chị mở cho cậu một chai vang đỏ Bordeaux năm 2010, khí hậu năm đó phù hợp, hàm lượng tannin trong vang đỏ khá tốt, cho nên hương vị rượu rất tuyệt.”
Nghe chị Bạch nói một đống, tôi hơi xấu hổ đáp lời: “Chị ơi, nói thật em không hiểu nhiều lắm về rượu vang đỏ, hơn nữa uống nhiều rượu vang đắt tiền đều chỉ cảm thấy có một vị… chua không nuốt nổi.”
Chị Bạch nghe xong cười ha ha nói: “Vẫn là cậu thật thà, cậu có biết bây giờ có rất nhiều người tới trang3viên thưởng thức rượu, nhưng hiểu biết của bản thân cũng chẳng nhiều, lại cố tình một hai phải khoe khoang không! Nhưng người ta là khách, chị cũng không thể để họ khó xử được, chỉ có thể gồng mình phụ hoạ…”
Chú Lê hỏi chị Bạch mua chỗ này hồi nào?
Chị Bạch cười nói: “Mấy tháng trước thôi, là hùn vốn với người bạn, mấy năm nay ngành công nghiệp rượu vang đỏ Bordeaux sa sút, cho nên có không ít trang viên rượu đều ào ạt phá sản phải rao bán đi. Có điều đừng thấy trang viên rượu này chỉ là một trang viên loại nhỏ ở Bordeaux, nhưng lại có lịch sử trên trăm năm rồi đấy.”
Tôi không thể không cảm thán nói: “Trâu bò như vậy à! Vậy làm ăn thế nào?”
Nghe tôi hỏi như vậy, nụ cười tươi vừa rồi của chị Bạch cứng đờ lại rõ rệt, sau đó lại bắt đầu chào hỏi, bắt đầu lên đồ ăn, dời đề tài đi.
Thật ra đối với đồ ăn Pháp, cái bụng Trung Quốc này của tôi không thấy thoải mái cho lắm, cũng có thể là do lúc thì ăn đồ lạnh lúc lại ăn đồ nóng nên không quen, tóm lại sau bữa này, tôi chả khoái khẩu gì với bàn tiệc kiểu Pháp nữa.
Vất vả lắm mới lết tới đoạn ăn món tráng miệng ngọt, tôi xem chừng chắc là ăn sắp xong rồi. Lúc này chị Bạch cầm ly rượu lên nói: “Cảm ơn mọi người đường xa mà đến, lần này tôi ở dị quốc tha hương đúng là gặp chút chuyện phiền phức, bằng không cũng sẽ không làm phiền mọi người đi xa như vậy.”
Lúc này chú Lê cũng buông dao nĩa xuống: “Nếu chúng tôi đã tới, nhất định sẽ cố hết sức giúp cháu, cháu cũng không cần băn khoăn gì cả, chúng ta đều không phải người ngoài.”
Chị Bạch nghe thế thì gật đầu, lúc này mới kể lại cho chúng tôi chuyện lạ xảy ra từ sau khi chị tiếp nhận trang viên rượu này…
Trang viên rượu này là chị ấy hùn vốn với một người bạn để thu mua vào ba tháng trước, chủ nhân trước đó ba đời đều làm rượu vang đỏ. Nhưng tới đời thứ tư, vì ngành công nghiệp rượu vang Pháp bị suy thoái, nên mới bán lại thương hiệu của trang viên rượu này.
Một tháng đầu mới mua về, chuyện làm ăn của chị Bạch vẫn tốt, khách tới phần lớn là du khách trong nước, tuy họ không tinh thông văn hoá rượu vang đỏ bằng người Pháp, nhưng lại chịu bỏ tiền mua rượu.
Nhưng vào một tháng trước, trong trang viên có một ông cụ người Đức đến, nói là rất nhiều năm trước đã từng tới đây, hồi ấy vì vài chuyện đặc biệt mà không có cơ hội thưởng thức rượu ngon. Bây giờ ông ta đã ngoài bảy mươi, nên muốn lúc còn sống tới nếm thử mùi vị rượu vang đỏ nơi này xem thế nào.
Lúc ấy chị Bạch cảm thấy tinh thần của ông cụ rất đáng quý, cho dù qua nhiều năm như vậy vẫn chưa quên rượu vang đỏ ở đây. Nhưng chị cũng không hỏi kỹ ông cụ người Đức là tới đây lúc nào, hồi ấy tại sao không thử rượu vang đỏ ở đây?
Sau đó chị Bạch sắp xếp cho ông cụ người Đức này ở phòng của người chủ trước của trang viên, vì phong cách trong căn phòng kia gần như được duy trì nguyên trạng như vài thập niên trước, thậm chí rất nhiều bài trí bên trong đều là từ năm xưa lưu lại.
Nếu là ngày thường, phòng này sẽ không mở cho người ngoài, bởi vì tiện tay lấy một khung ảnh trong đó cũng đều đã có lịch sử nhiều thập kỷ. Nhưng lúc ấy chị Bạch thấy ông cụ nọ đã đầu bạc răng long rồi, cho nên mới phá lệ cho ông ta ở lại trong đó một đêm.
Nhưng chị không thể nào ngờ, hành động tốt bụng này của mình lại gây nên bi kịch đáng sợ liên tiếp sau đó…
Ngay ngày hôm sau khi ông cụ người Đức vào ở, phục vụ phòng như thường ngày đi gõ cửa, hỏi khách có cần quét dọn phòng hay không. Nhưng khi các cô đi đến gian phòng của ông cụ này thì gõ thế nào cũng không thấy mở cửa.
Lúc ấy phục vụ phòng cho rằng có thể là ông cụ đã dậy sớm ra ngoài nên tạm thời bỏ qua. Nhưng đến tận giữa trưa là giờ phải trả phòng, lại vẫn chậm chạp không thấy ông cụ ra.
Lúc này phục vụ phòng suy xét đến việc ông cụ đã cao tuổi, một mình ở trong phòng đừng có xảy ra chuyện gì, nên dùng chìa khoá của khách sạn mở cửa phòng ra. Kết quả vào trong thì thấy đồ đạc của ông cụ đều còn đó, chỉ duy có ông cụ là không!
Khi chị Bạch biết được ông cụ ở căn phòng “đặc biệt” kia xảy ra chuyện thì quýnh quáng chạy tới. Mà khi chị đi vào phòng lại phát hiện trong phòng có mùi chua của rượu vang đỏ biến chất… Ngoài ra những thứ khác đều không còn chỗ nào bất thường.
Hành lang và bên ngoài lâu đài rượu đều có camera, nhưng chị Bạch đã xem hết lượt video theo dõi lâu đài đêm đó, cũng không hề thấy ông cụ từng bước ra khỏi căn phòng kia!
Nhưng một người sống sờ sờ không thể nào tan vào không khí, cho nên vấn đề nhất định vẫn là ở căn phòng đó, chỉ là nhất thời mọi người chưa phát hiện ra. Bởi vì chuyện khách hàng mất tích không phải việc nhỏ, cho nên chị Bạch lập tức báo cảnh sát.