Mặc dù bây giờ hoa lan không còn đáng tiền như trước, nhưng mỗi gốc cây ở đây đều là do ông chủ dùng vàng ròng bạc trắng mua về…
Lúc chúng tôi đẩy cửa vào, nhân viên gác cổng hơi giật mình, giờ này thường thì mọi người đều ăn xong chuẩn bị về, ít người bắt đầu đến ăn.
Nhưng quán cao cấp thì phục vụ tốt, nhân viên phục vụ vẫn tươi cười nói: “Ba ngài đây muốn ăn chút gì không?”
Bạch Kiện không muốn tốn thời gian nói linh2tinh, giơ thẻ ngành ra nói: “Quản lý của cậu đâu?”
Nhân viên phục vụ bị dọa lập tức chạy đi gọi quản lý. Tôi lúc đó cũng thấy khổ cho nhân viên này, đêm hôm khuya khoắt gặp đúng Bạch Kiện hằm hằm như sát thần, có lẽ tối nay đi ngủ cũng gặp ác mộng.
Không lâu sau, có một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro chạy lại, không cần giới thiệu cũng biết anh ta là quản lý ở đây. Có lẽ anh ta cũng bị dọa5hết hồn, đêm hôm khuya khoắt sắp đến giờ tan ca rồi còn xuất hiện một vị mặt than thế kia?
Bạch Kiện đưa cho quản lý xem thẻ ngành, rồi bảo anh ta dẫn chúng tôi đi quanh vườn cây một vòng, đồng thời nói về tình hình nơi này.
Quản lý nói: “Được thôi, không có vấn đề gì, mời ba vị đi theo tôi.”
Quản lý vừa đi vừa giới thiệu những đặc sắc ở nơi này, có lẽ anh ta đã lặp lại những câu này không dưới trăm lần6rồi. Chúng tôi cũng không có tâm trạng nghe giới thiệu về tiệm cơm, chủ yếu là muốn đi dạo quanh vườn, xem thử có tìm được thứ muốn tìm không…
Vừa đi vào trong vườn, quả thật nơi này có rất nhiều hoa cỏ quý hiếm khiến chúng tôi hoa cả mắt, mùi ẩm mốc trong không khí cũng khiến chúng tôi cảm giác như đang ở trong rừng mưa nhiệt đới phương Nam…
Chúng tôi nhanh chóng đi đến nơi đặc sắc nhất của khu vườn, theo như quản lý nói,5trong đó có một gốc hoa lan hơn ngàn vạn là vật báu trấn vườn của họ!
Lúc chúng tôi đến gần vườn cây kia, người tôi đột nhiên cứng đờ, thầm nghĩ không thể nào chứ? Phải làm sao bây giờ?! Bạch Kiện thấy tôi đứng sững lại, hỏi khẽ tôi đã phát hiện ra gì à?
Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Anh nói xem nếu chúng ta bảo ông chủ đào vườn hoa này lên, ông ấy có liều mạng với anh không?”
Bạch Kiện lập tức phát hỏa…
Mặc dù tôi3đã chuẩn bị sẵn sàng để phát hiện thi thể Mã Bình Xuyên ở đây, nhưng nó lại khiến tôi rất bất ngờ... Mấy người phụ trách công ty được bọn Hàn Cẩn cứu cũng đang làm hàng xóm với Mã Bình Xuyên.
Đám người này cùng lắm chỉ là bù nhìn trong nước của tập đoàn Thái Long, lúc có ích sẽ rất được coi trọng, nhưng khi thành kẻ bỏ đi thì họ sẽ diệt bỏ không hề lưu tình…
Lúc tôi nói với Bạch Kiện dưới “Vườn bách hoa” kia không chỉ có thi thể của Mã Bình Xuyên, mà còn cả những quản lý công ty được cho rằng đã trốn ra nước ngoài. Bạch Kiện trợn mắt, anh ta vốn chỉ muốn tìm thi thể Mã Bình Xuyên cho Thẩm Lan một công đạo. Nhưng bây giờ xem ra, vụ án này lại lâm vào cục diện bế tắc rồi.
Anh ta cũng không thể ngờ được thế lực đứng sau tập đoàn lừa đảo này lại lớn mạnh như thế, lúc trước anh ta cũng từng tham gia lần hành động vây bắt đó, nhưng không ngờ bọn kia lại chết sớm như vậy.
Đôi khi, tôi không thể không thừa nhận sự thật rằng tập đoàn Thái Long rất độc ác, càng cảm thán tại sao Hàn Cẩn lại có thể tồn tại lâu như thế trong một tổ chức đáng sợ như vậy?!
Vấn đề bây giờ là làm thế nào để danh chính ngôn thuận đào những thi thể dưới “Vườn bách hoa” kia lên? Chuyện này cũng không dễ xử lý! Nếu là một hoa viên bình thường, chúng tôi có thể nói chuyện với ông chủ để nhờ phối hợp.
Nhưng đây là hoa lan giá ngàn vạn! Nếu Bạch Kiện không có chứng cứ xác thực mà tùy tiện đào lên, cứ coi như có tìm được thi thể, đến lúc lãnh đạo cấp trên hỏi anh ta phát hiện những thi thể này như thế nào? Chẳng lẽ lại nói là một người bạn có thể nhìn thấy ma nói cho tôi biết à!
Đây là một vấn đề nan giải, bây giờ chưa nghĩ ra được cách gì hay nên chúng tôi rút lui trước, về nghĩ cách rồi nói sau. Nhưng sau khi Bạch Kiện biết thi thể Mã Bình Xuyên bị chôn ở đó thì tinh thần lúc nào cũng phấn khởi, cứ như người điên!
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh ta, dù sao cũng đã tìm kiếm nhiều năm như vậy, nay đột nhiên tìm được thì chắc chắn lòng vừa vui vừa buồn…
Dù sao Bạch Kiện cũng là người trong nghề, anh ta biết phải làm thế nào để hợp tình hợp lý phát hiện ra xác chết, cuối cùng chúng tôi bàn bạc đi đến quyết định chọn kế hoạch “Hái hoa gặp xác”.
Muốn áp dụng kế hoạch này, đầu tiên phải cần một người dũng cảm, trong lúc đến đó ăn cơm sẽ giả vờ không biết nơi này cấm hái hoa, kéo một gốc hoa lên, làm lộ ra thi thể bên dưới.
Nhưng kế hoạch này có một nhược điểm, đó chính là người này phải biết chính xác thi thể ở đâu, hơn nữa còn phải mang theo dụng cụ trộm hoa chuyên nghiệp - cái xẻng nhỏ, vì thi thể chắc chắn không chôn nông.
Đương nhiên, cuối cùng thằng xui xẻo kia chỉ có thể là tôi, vì chỉ mỗi tôi mới biết chính xác vị trí thi thể ở đâu, đồng thời có được mấy cái xẻng liền có thể đào được…
Thế là tối hôm đó, Bạch Kiện bỏ ra một số tiền lớn đặt một bàn tiệc ở vườn hoa. Vì đến không thì sẽ bị nghi, nên chúng tôi đặt đồ ăn trước rồi tính tiếp. Tôi cũng đoán được sau này sẽ không có nhiều người đến đây dùng cơm, dù sao cũng đào ra một lúc nhiều thi thể như vậy, còn ai dám tới đây ăn nữa?
Sau khi cơm nước no nê, tôi giả bộ say rượu muốn ra vườn đi dạo, đi loanh quanh rồi vào vườn lan trong hoa viên. Bởi vì chúng tôi cố ý ăn chậm nên tránh được thời gian có nhiều thực khách đến đây, cho nên lúc tôi đi vào đã không còn ai nữa.
Đầu tiên, tôi đi quanh hoa viên vài vòng, muốn tìm một thi thể dễ đào, đương nhiên còn phải tránh cái gốc “hoa lan ngàn vạn” nếu không làm hỏng thì tôi cũng chẳng bồi thường nổi!
Tôi đi tới đi lui, cuối cùng đi đến một gốc mai tam giác lớn, bên dưới có chôn một cái xác nữ, nông hơn những người khác một chút. Nhưng nhìn cây mai này, tôi thầm nghĩ nếu lát nữa cảnh sát đến, tôi nói mình muốn trộm cây này về nhà, bọn họ có cho là tôi ngớ ngẩn không!
Được rồi, bây giờ cũng không nghĩ nhiều được như thế, tôi nhìn quanh rồi lấy một cái xẻng ra, lắp mấy bộ phận lại rồi bắt đầu đào dưới gốc mai...