Người Tìm Xác

Chương 588



Đinh Nhất thấy tôi nôn thốc nôn tháo, vội đi đến cạnh tôi, vừa vỗ lưng cho tôi vừa nói: “Sao lại nôn thế? Đau đầu quá à?”

Tôi ngồi xổm xuống đất, mãi mới nói2được: “Không phải… tôi nhìn thấy cảnh Điền Chí Phong chết quá kinh khủng, cho nên không nhịn được…” Nói xong lại nôn khan mấy lần, đến khi dạ dày không còn gì mới dừng5lại.

Bạc Hoài Văn đã chạy đến cửa hàng gần đó mua cho tôi chai nước, tôi cầm lấy uống mấy hơi mới nói với bọn họ: “Đi, đến gặp ngài Vương…”

Lúc chúng tôi quay lại6văn phòng của ngài Vương, anh ta đã chờ chúng tôi ở đó từ lâu, tôi kể lại kỹ càng chuyện của Điền Chí Phong, ngài Vương cau mày, nặng nề nói: “Chuyện còn nghiêm5trọng hơn tưởng tượng của tôi…”

“Bây giờ cũng đã cách thời gian xảy ra vụ án mấy năm rồi, không biết còn có thể điều tra video giám sát của cửa hàng đó không?” Tôi3lo lắng hỏi.

Nhưng ngài Vương đã trấn an tôi, vì đoạn video kia anh ta vẫn giữ đến bây giờ, có thể cho chúng tôi xem ngay. Sau đó anh ta lấy một chiếc USB trong két bảo hiểm ra, cắm vào máy tính.

Trong USB có mười video, mỗi đoạn mười lăm phút. Mấy người chúng tôi đều tập chung xem từng đoạn video, muốn tìm chiếc xe hàng có mùi cá tanh kia.

Chúng tôi nhanh chóng phát hiện có một chiếc xe Ford nhỏ, chiếc xe này đi vào trước xe Điền Chí Phong và ca sĩ kia, dựa theo video của siêu thị, người này đội mũ bóng chày, chắc lúc đó đang đưa cá tươi đến siêu thị.

Bởi vì góc quay, nên chúng tôi không nhìn thấy mặt gã ta. Nhưng từ thân hình có thể đoán được hắn chính là gã đàn ông đen gầy đã bắt cóc và sát hại Điền Chí Phong.

Sau đó ngài Vương dùng quan hệ của mình, để cảnh sát mở lại vụ án, cảnh sát thông qua đối chiếu đưa chiếc xe này vào điều tra, phát hiện người giao hải sản này tên là A Vĩ.

Nhưng siêu thị nói họ đã đổi người giao cá từ lâu, vì cá nhà A Vĩ thỉnh thoảng sẽ có những mẻ không còn tươi. Cũng đúng, dù sao đã mấy năm trôi qua, đừng nói là quan hệ cung cấp hàng hóa, đến siêu thị kia vẫn còn kinh doanh được đã là may mắn rồi.

Cứ như vậy, khả năng thông qua siêu thị để tìm ra gã kia rất nhỏ, cảnh sát cuối cùng đành thông qua chiếc xe chở hàng Ford màu trắng kia, điều tra xem nó thuộc sở hữu của ai.

Kết quả biết được, vốn chiếc xe đó mấy năm trước là xe cũ hỏng, nên mấy năm nay không làm đăng kiểm, cũng may đã tra được người đứng tên là Lưu Lợi Vĩ.

Sau đó ngài Vương còn đưa cho tôi thông tin cụ thể về gã kia, tôi nhận ra ngay đây chính là gã đàn ông đen gầy đó!

Biết cụ thể tên người sẽ dễ tìm kiếm hơn nhiều, cảnh sát đã tìm được người tên là Lưu Lợi Vĩ.

Người này vốn có một hồ nuôi cá, nhưng mấy năm trước cha của hắn bị bệnh chết, nên truyền lại hồ cá cho hắn, từ đó hắn chỉ ở nhà nuôi cá, không ra ngoài.

Sau khi cha chết, tên này vẫn sống một mình. Nơi Điền Chí Phong bị giam chắc chắn rất xa nội thành, trong nhà lại không có người khác, nhìn từ điểm này, Lưu Lợi Vĩ rất phù hợp.

Cảnh sát dựa theo vị trí hồ cá, nhanh chóng tìm đến, đồng thời lấy danh nghĩa hỗ trợ điều tra, đưa Lưu Lợi Vĩ về cục cảnh sát. Nhưng không ngờ biểu hiện của Lưu Lợi Vĩ lại rất bình tĩnh, luôn nói mình không biết Điền Chí Phong là ai? Đối với chuyện xảy ra mấy năm trước, hắn cũng không có ấn tượng gì.

Đương nhiên, chúng tôi không trông chờ vào sự tự giác của hắn, chỉ là muốn tìm chút thời gian, thừa dịp hắn bị cảnh sát đưa đi, ba người chúng tôi vào nhà hắn thăm dò một chút.

Diện tích nhà Lưu Lợi Vĩ không nhỏ, cũng không biết có phải do hắn không biết quản lý hồ cá hay không, tóm lại là cống rãnh nơi này rất khó ngửi.

Vì từ khi Điền Chí Phong bị bắt cóc, đến khi anh ta bị xe chở hàng chở đến đây, rồi lại bị buộc lên ghế, anh ta đều không quá tỉnh táo, nên ký ức đối với cảnh vật trong phòng không có nhiều ấn tượng.

Nhưng khi Đinh Nhất mở cửa phòng Lưu Lợi Vĩ, tôi ngẩn người, trong phòng toàn bộ đã thay đổi, không gian mờ tối đã trở nên sáng sủa hơn nhiều, có lẽ đã được sửa chữa.

Tôi nhìn xung quanh, cảm giác hơi đau đầu, dù sao vụ án cũng xảy ra nhiều năm trước, muốn từ lúc đó đến giờ không có gì thay đổi cũng không thể. Nhưng tên này dọn dẹp phòng hắn sạch sẽ như vậy, có lẽ là muốn che đi vết máu của Điền Chí Phong trên tường…

Lúc này chú Lê đột nhiên hỏi tôi: “Cháu có cảm giác được gì ở đây không?”

Tôi lắc đầu: “Ở đây không có thi thể, hơn nữa tên này đã sửa chữa qua, nhìn bề ngoài chắc chắn không thấy gì.”

Chú Lê gật đầu nói: “Đi, nơi này không có thi thể, vậy chúng ta đi tìm xem sao… Thi thể Điền Chí Phong bao nhiêu năm vẫn không bị phát hiện, nhất định hắn giấu ở đâu đó rất an toàn, nhưng đối với hắn mà nói, nơi an toàn nhất là nơi hắn thường xuyên nhìn thấy được.”

Tôi cảm thấy chú Lê nói cũng có lý, nên ba người chúng tôi ra khỏi phòng Lưu Lợi Vĩ, đi tìm xung quanh, kết quả thấy một thùng nước màu lam lớn, đầy xương trắng, có cảm giác âm u nồng đậm…

“Mẹ nó! Đây là cái gì?” Tôi giật mình hỏi.

Chú Lê nhìn vào thùng nói: “Những mẩu xương này quá nhỏ, chắc là của gà vịt gia cầm gì đó.”

Lúc đó tôi nghĩ tên này cũng quá tham ăn nhỉ? Ăn bao nhiêu gà vịt mới có nhiều xương như vậy chứ!

Nhưng lúc này chú Lê lại chỉ vào một cái máy xay nói: “Chắc cái này Lưu Lợi Vĩ dùng để xay đồ ăn cho cá.”

Tôi đi qua nhìn, quả nhiên thấy bên trong máy nghiền còn không ít mảnh xương vỡ, đúng là sợ bóng sợ gió… Ba người chúng tôi lại đi tiếp vào hồ cá thối hoắc kia.

Lúc chúng tôi đến cạnh hồ cá, tôi nhìn xuống dưới, thỉnh thoảng có mấy con cá dưới nước lóe lên. Nhưng lúc tôi đến gần hồ cá, lại có cảm giác kỳ quái không nói ra được, giống như hồ nước này chứa thứ gì đó có âm khí rất nặng.

“Thế nào? Dưới đó có thi thể à?” Chú Lê hỏi.

Tôi hơi nghi ngờ nói: “Cháu cũng không biết nó là cái gì, nhưng có cảm giác không giống như thi thể…”

Tôi ngẩng đầu nhìn về chính giữa hồ cá ở xa xa, phát hiện có cái gì đó trôi trên mặt nước, tôi chỉ tay nói: “Đó là gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.