Người Tìm Xác

Chương 595



Hết cách, chúng tôi phải đến nhà họ Đổng ở trong thành phố để kiểm tra, nhưng tìm nửa ngày mà vẫn không thu hoạch được gì, ở đó mặc dù có khá nhiều đồ của vợ chồng Đổng Hạo Thiên, nhưng đáng tiếc không có một vật nào có tàn hồn.

Nhưng chúng tôi đã nhận việc này rồi2thì phải nghĩ biện pháp tìm ra được bọn họ, nếu giờ tạm thời không tìm được đồ vật có tàn hồn bám vào thì chúng tôi phải nghĩ cách tìm manh mối trên người cậu bé Lý Đan Thanh kia thôi.

Tôi nhờ chú Lê thương lượng với ông Đổng Gia Lâm xem có thể đi gặp cậu nhóc5lần trước bị bắt cóc hay không? Đáng tiếc là họ cũng không có cách nào, bởi vì bây giờ chính bên phía cảnh sát cũng lấy lý do vì đứa trẻ bị tổn thương tâm lý nên từ chối làm bất kỳ cuộc hỏi thăm nào.

Tôi cảm thấy cũng đúng, dù sao thằng bé đó mới chỉ là6đứa trẻ mười mấy tuổi, liên tục thấy nhiều người chết như vậy ở trước mặt mình, có lẽ đã mang đến cho nó bóng ma tâm lý rất lớn.

Nhưng dù sao đứa trẻ này cũng là manh mối mấu chốt để tìm ra được thi thể của vợ chồng Đổng Hạo Thiên, vì thế chúng tôi nhất định5phải đi thử một lần. Cuối cùng, chú Lê phải nhờ một người bạn của chú tìm ra được cha mẹ của Lý Đan Thanh, và khuyên bọn họ đưa con đến tìm chú Lê, có lẽ chúng tôi có thể giải quyết được chuyện mà bác sĩ tâm lý không xử lý được.

Có lẽ khi đã tuyệt vọng3thì cái gì cũng có thể thử được, cha mẹ của Lý Đan Thanh thực sự đưa thằng bé đến chỗ chúng tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Đan Thanh, tôi phát hiện đây là một đứa trẻ khá hướng nội, từ lúc vào cửa cho đến khi ngồi xuống, nó chẳng hề nói một lời nào.

Đầu tiên chú Lê bói cho nó một quẻ, chú dùng vẻ mặt u ám nói với cha mẹ thằng bé: “Có hai oan hồn đi theo bên cạnh đứa trẻ này, chắc là đôi vợ chồng trẻ lúc trước gặp chuyện không may kia. Nếu không giải quyết chuyện này ngay thì e rằng tương lai của đứa trẻ này sẽ dần dần đi xuống.”

Tôi nghe là biết ngay lão già này đang đường hoàng nói hươu nói vượn, chính là vì phản ứng của đứa trẻ này. Nếu là những đứa trẻ bình thường khác, bị ông ấy dọa vài câu như vậy sẽ nói ngay, nhưng thằng bé Lý Đan Thanh này lại chẳng có phản ứng gì cả.

Chỉ có cha mẹ của nó là sốt ruột, liên tục nhẹ nhàng nói với nó: “Đan Thanh à, con nói cho họ nghe những chuyện mà con biết đi! Những kẻ xấu kia đã chết rồi, giờ chỉ còn mình con biết nơi giấu xác của cặp vợ chồng kia thôi!”

Nhưng Lý Đan Thanh vẫn ngồi nhìn chòng chọc vào chân mình, dáng vẻ không quan tâm gì đến chuyện khác. Tôi cảm thấy đứa trẻ này có chỗ nào đó rất lạ, dù rằng tôi chưa từng gặp người mắc bệnh tâm lý bao giờ, nhưng Lý Đan Thanh thực sự khiến tôi có cảm giác rất quái lạ…

Cuối cùng tôi đành nháy mắt với chú Lê, ra hiệu cho chú ấy đưa cha mẹ của Lý Đan Thanh ra chỗ khác để một mình tôi ở lại hỏi thằng bé xem sao. Lão cáo già này lập tức nói với cha mẹ của Lý Đan Thanh: “Xem ra chỉ có thể để cho cháu của tôi hỏi thử hai oan hồn đi theo bên cạnh con của anh chị, để xem hiện giờ thi thể họ đang ở chỗ nào, hai vị cùng tôi nên tránh đi một lúc.”

Hai người kia nghe chú Lê nói vậy thì trên mặt hơi tỏ ra lo lắng, nhưng họ vẫn đi theo chú Lê đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Lý Đan Thanh, tôi đứng dậy rót cho thằng bé cốc nước, sau đó mỉm cười, nói: “Cha mẹ em đi ra ngoài rồi, em thả lỏng đi, đừng căng thẳng như vậy.”

Lý Đan Thanh vẫn luôn không có phản ứng gì bỗng gật nhẹ, sau đó nó từ từ dựa lưng vào thành ghế salon. Tôi biết ngay có lẽ thằng bé này không muốn nhớ lại chuyện lúc trước, cho nên mới giả vờ bị bệnh ở trước mặt cha mẹ mình, vì nó muốn trốn tránh những ký ức đáng sợ kia.

Thật ra, ở vào độ tuổi của nó, tôi có thể lý giải được tại sao nó lại làm như vậy, nó có quá ít kinh nghiệm sống, lại gặp được loại chuyện mà ngay đến cả người trưởng thành cũng khó có thể giải quyết được như thế này thì có lẽ chỉ có trốn tránh mới là biện pháp tốt nhất…

Nhưng bây giờ chỉ có thằng bé là người duy nhất có thể chỉ ra được nơi giấu xác của hai vợ chồng Đổng Hạo Thiên, nếu nó nói ra thì chúng tôi sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức. Vậy nên tôi thử nói với Lý Đan Thanh: “Anh biết em không muốn nhớ lại chuyện khi đó, nó nhất định là một quá trình vô cùng đáng sợ, nhưng nếu không giải quyết được chuyện này thì không thể tìm được xác của hai người bị hại khác giống như em, trong lòng em có thể an tâm à? Anh thấy có khi em sẽ mãi bị nhốt trong bóng tối, không thể đi ra ngoài được…”

Nghe tôi nói hết, đôi lông mày của Lý Đan Thanh khẽ động đậy, tôi biết nội tâm của thằng bé đang giãy giụa ghê lắm, có lẽ nó sắp sẵn sàng đưa ra câu trả lời rồi! Nhưng ai ngờ câu trả lời của thằng bé lại khiến tôi thất vọng…

“Máu… Dưới mặt đất đều là máu… Bọn chúng dùng ga giường lau sạch máu, sau đó kéo đôi nam nữ kia ra ngoài… Em, em cũng không biết bọn chúng đã đưa xác hai người kia đến chỗ nào nữa…” Lý Đan Thanh dùng giọng nói đứt quãng nói ra những chuyện mà mình biết.

Tôi nghe vậy liền biết không có manh mối gì rồi, xem ra mọi chuyện lại quay về việc phải tìm được vật có tàn hồn của hai người kia bám lên. Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành phải bảo Đổng Gia Lâm cho mình xem trong xe của hai vợ chồng Đổng Hạo Thiên, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó chưa biết chừng?

Đây là một chiếc xe SUV màu trắng, nội thất trong xe được trang trí khá nữ tính, có lẽ chiếc xe này bình thường hay để cho vợ của Đổng Hạo Thiên là Giang Nam đi. Có vẻ như sau khi xảy ra chuyện, nó vẫn luôn được đỗ ở chỗ này, tôi không hiểu vì sao mấy tên cướp kia lại không lấy chiếc xe này?

Chúng không biết lái xe ư? Hay sợ bộ định vị trong xe sẽ làm chúng bị bại lộ? Mở cửa xe, một mùi hương nước hoa xộc thẳng vào mũi tôi, hẳn mấy ngày rồi chiếc xe này không bị mở ra.

Tôi nhìn kính chiếu hậu, camera ở phía trên đã bị lấy đi, tôi kiểm tra tất cả đồ vật còn ở trên xe và thấy bên trong chỉ là ít đồ trang điểm của phụ nữ.

Ngay lúc tôi định rời khỏi xe vì không kiếm được thứ gì, đột nhiên tôi nhìn thấy có thứ gì đó phản quang ở băng ghế sau. Nhìn kỹ, hình như đó là một chiếc nhẫn kiểu của nữ.

Tôi nhoài người ra phía sau và nhặt chiếc nhẫn kia lên, khi tay tôi vừa chạm vào chiếc nhẫn đó, có một số ký ức của Giang Nam tràn vào trong óc tôi…

Đinh Nhất thấy tôi ngồi im trên ghế không nhúc nhích thì tưởng tôi bị đau eo? Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong tay tôi, anh ta biết tôi đã tìm được thứ mà tôi cần.

Nhưng tôi không hề tưởng tượng được rằng, chuyện còn phức tạp hơn rất nhiều so với những gì chúng tôi nghĩ, một đứa trẻ nhìn vô hại như vậy, thế mà trong nội tâm lại u ám, ác độc đến thế…

Đổng Hạo Thiên và Giang Nam là bạn học thời đại học, họ yêu nhau sau đó cùng đi Mỹ du học, sau khi trở về nước, gia đình hai bên nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho họ. Về sau cha mẹ của Giang Nam di dân sang Canada, còn Giang Nam đã lấy Đổng Hạo Thiên nên ở lại trong nước.

Nhưng chẳng ai ngờ được rằng, hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ này lại kết thúc vào buổi tối thứ sáu kia…

Ngày đó, như thường lệ, hai vợ chồng họ chuẩn bị đến biệt thự ở vào dịp cuối tuần, nhưng trên đường lái xe đến biệt thự, đột nhiên có mấy đứa học sinh trung học ở gần đấy đột ngột xông ra ngoài đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.