Người Tìm Xác

Chương 60: Tình yêu của ba



Để tìm ra sự thật, tôi mượn thiết bị giám sát của đàn anh khoa công nghệ điện tử để lắp trong nhà. Mỗi ngày tôi đều có thể giám sát tình hình ở nhà thông qua mạng trường học.

Nhưng sự thật vẫn luôn rất tàn nhẫn, gã đàn ông trong đoạn phim kia không còn là người ba quen thuộc của tôi nữa. Lão tàn độc, biến thái, không còn bất kỳ ranh giới nào của đạo đức con người…

Nhiều khi Tư Minh không đồng ý, bị ba tôi đánh một trận mới chịu nghe lời. Vào lúc này, mẹ kế chỉ có thể ở trong phòng lấy chăn che mặt để khóc, điều bà ta làm được chỉ là khóc mà thôi!

Chưa bao giờ nghĩ chuyện như thế sẽ xảy ra trong nhà, lúc ấy tôi chỉ muốn đuổi hai mẹ con Tư Minh đi, như thế thì những chuyện kinh tởm này sẽ không xảy ra trước mắt mình nữa!

Nhưng thời gian dần trôi, tôi phát hiện mình bắt đầu cảm thông cho Tư Minh, đau lòng và muốn cứu nó!

Thế là cuối tuần nào về nhà, tôi cũng sẽ tìm đủ mọi cách để mang Tư Minh ra ngoài chơi, không để nó qua đêm trong nhà nữa. Tôi đột nhiên nhiệt tình như vậy làm ai cũng ngạc nhiên. Ngay cả bạn bè cũng nghi ngờ, không biết có phải tôi bị trúng tà không, vì chẳng phải trước đó tôi vẫn luôn ghét người em trai kế này sao?

Tư Minh cũng rất dè chừng khi ở với tôi, sợ tôi phát hiện ra sự khác thường của nó. Có một lần tôi không nhịn được nữa mới hỏi: "Sao mày không rời khỏi cái nhà này hả, sống khổ như vậy thì sao không đi đi?"

Tư Minh sửng sốt nhìn tôi, nó hiểu tôi đã biết hết. Tôi nhìn thấy, ánh sáng duy nhất trong mắt nó đã biến mất…

Một lúc lâu sau, nó mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn tôi cười nói: "Anh, anh cảm thấy em rất bẩn phải không?"

Lúc đó tôi đã không nói gì, vì tôi không biết phải trả lời như thế nào!

Đêm hôm đó là tôi dẫn nó ra ngoài ngắm sao, tôi còn nhớ lúc theo tôi lên núi, nụ cười của nó vẫn giữ trên môi, nhưng đến khi trở về, tôi chỉ còn thấy vẻ tuyệt vọng…

Vài ngày sau, khi tôi đang ở trường thì đột nhiên nhận được điện thoại ở nhà báo Tư Minh gặp tai nạn xe. Lúc chạy tới bệnh viện, tôi thấy tài xế vã mồ hôi, đang phân trần với cảnh sát giao thông. Ông ta nói mình không cố ý, là do Tư Minh đột nhiên lao ra ngã tư nên ông ta không kịp phanh lại!

Nghe lời tài xế nói, tim tôi đau đớn vô cùng. Tư Minh tự sát, là vì tôi đã tàn nhẫn cắt đứt sự tự tôn cuối cùng của nó. Không phải tôi muốn cứu nó, bảo vệ nó à? Thế mà sao tôi lại tàn nhẫn như vậy, để nó không còn dũng khí sống tiếp?

Dù giữ được mạng, nhưng tay phải của Tư Minh bị ô tô chèn nát xương, dù chữa trị tốt đến mấy thì cánh tay ấy cũng chỉ dùng để trang trí, dây thần kinh ở đó đã vĩnh viễn không thể phục hồi.

Vì để Tư Minh có thể rời khỏi cái nhà đó, tôi giúp nó báo nguyện vọng vào cùng một trường đại học với mình. Tôi nghĩ rằng chỉ cần rời khỏi căn nhà đó, nó sẽ thoát được sự kinh hoàng trước đó, coi như tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản, gã ba tà ác kia làm sao thả Tư Minh đi dễ dàng như vậy được. Lão thừa dịp tôi ở nước ngoài làm du học sinh trao đổi, lại vươn bàn tay bẩn thỉu tới Tư Minh…

Đêm đó, tôi còn đang chuẩn bị tư liệu cho luận văn thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tư Minh, nó chỉ nói được: "Anh! Cứu em!" thì điện thoại bị ngắt!

Hôm sau, tôi bay chuyến sớm nhất về nước, khi đến nhà thì thấy chỉ có mẹ kế, hai mắt tôi đỏ ngầu, hỏi bà ta: "Tư Minh đâu? Ba tôi đâu?"

Bà ta ấp úng cả buổi mới nói ra, Tư Minh bị ba tôi dẫn tới nhà máy rượu ở Nam Sơn. Khi tôi chạy đến đó, thấy trong xưởng không có một bóng người, ngay cả bảo vệ ngoài cổng cũng chẳng biết đã đi đâu!

Tôi leo tường vào nhà máy rồi đi thẳng đến văn phòng của ba, nhưng cũng không có ai. Cả nhà máy rượu yên tĩnh lạ thường, cảm giác như chẳng có người ở. Lúc ấy tôi cuống cuồng cả lên, đi tìm khắp nơi mới sực nhớ ra, trong nhà máy còn có hầm bí mật dưới đất.

Vừa tới trước cửa hầm, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của Tư Minh. Nó liên tục cầu xin lão đừng đối xử với mình như vậy nữa. Thế nhưng lão cha già không bằng súc sinh kia của tôi lại vừa cười vừa nói, trước đây lão lấy mẹ Tư Minh là vì nó, nếu không lão cưới một bà vợ vướng víu để làm gì!

Phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, tôi biết thứ ma quỷ trong kia chính là ba ruột của mình, thế nhưng Tư Minh… Vừa nghĩ tới những chuyện ông ta làm với em ấy, tôi không tài nào khống chế nổi bản thân xông vào…

Cho đến khi kịp tỉnh táo lại, thì tôi đã giết lão ác ma kia mất rồi.

Nhìn máu tươi trên tay và người mình, tôi không biết phải làm sao. Tư Minh đi tới, nó cẩn thận lấy nửa bình rượu trong tay tôi ra, rồi kéo tôi vào nhà vệ sinh để rửa sạch vết máu trên người.

"Anh, anh đổi quần áo với em rồi xuống núi đi, lát nữa em sẽ báo cảnh sát, nói mình đã giết ông ta. Chuyện ông ta làm với em sẽ giúp viện kiểm sát giảm nhẹ án, anh mau đi đi, nhanh đi!" Tư Minh giục tôi.

Tôi ngây người nhìn Tư Minh, em ấy vẫn đang lo lắng bắt tôi mau xuống núi. Tôi đau lòng ôm nó lại rồi nói: "Tư Minh, chúng ta đừng xa nhau có được không, anh sẽ không để em ngồi tù thay anh, anh cũng sẽ không ngồi tù, vì lão già đó mà ngồi tù thì không đáng!"

Tôi và Tư Minh đều học kiến trúc, lúc ấy nhà máy cũng đang sửa sang lại nên có sẵn gạch đá, cát, xi măng. Thế là chúng tôi mất cả đêm để xây kín bức tường dưới hầm, chôn vùi thi thể của ba mình trong đó.

Vì sợ sẽ bị lộ, tôi dùng rượu cồn cao độ thiêu cháy mặt và tay của ông ta. Nếu sau này có ai phát hiện, thì khó xác định được danh tính của cái xác trong thời gian ngắn.

Căn hầm dưới đất này bình thường chỉ có ba tôi mới được vào, vì ông ta thường nghiên cứu cách điều chế loại rượu mới ở đây, cho nên người ngoài không thể nhận ra ở đây có một bức tường xi măng rất dày.

Dù ba tôi đột nhiên mất tích, nhưng cả nhà chúng tôi đều im lặng không nói gì, cũng chẳng có ai báo cảnh sát. Chuyện ông chủ trốn nợ ở đâu cũng có, nên chẳng ai quan tâm sống chết của ông ta.

Tôi tiếp nhận tất cả sản nghiệp của lão, sau đó lại sửa chữa nơi này thành một trang viên rượu. Trương Tiến Bảo, bây giờ cậu vẫn còn muốn lấy lại công bằng cho thứ đang ở trong bức tường kia ư? Chẳng lẽ lão không đáng chết à?”

Nghe Phương Viễn Hàng kể chuyện xảy ra năm đó, suy nghĩ của tôi biến đổi liên tục. Tôi không ngờ rằng Phương Tư Minh khỏe mạnh hồng hào bây giờ lại từng có quá khứ như thế, người bình thường nào dám tưởng tượng ra chuyện như vậy. Nếu không phải do chính miệng Phương Viễn Hàng nói, thì tôi còn không biết cánh tay phải của Phương Tư Minh đã tàn phế.

“Tôi sẽ không nói với người khác chuyện bức tường, nhưng nếu cảnh sát tới đây khám xét hiện trường, thì tôi không dám hứa chắc họ sẽ không phát hiện ra…” Nói rồi, tôi nhìn thi thể của Tôn Hạo trên salon, cậu ta vẫn ngồi im như thể đang ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.