Người Tìm Xác

Chương 612



Trương Khai nghe tôi nói vậy cũng vươn vai: “Ai nói không phải! Kết án sớm về nhà sớm, nói cho cậu hay, tôi đã gần nửa năm không về nhà rồi!”

“Vậy chắc vợ anh là người rất tốt!” Tôi bày ra2vẻ mặt trêu chọc.

Ai ngờ anh ta nghe thế lại đỏ cả mặt già: “Vợ gì mà vợ, tôi còn độc thân đây?”

“Vậy xong rồi! Cái kiểu cả nửa năm không về nhà như anh, chắc còn phải tiếp tục độc thân5nữa thôi!” Tôi cố ý hù doạ anh ta.

Trương Khai nghe xong thì cười ha hả: “Cũng chẳng còn cách nào! Ai bảo ngay từ đầu tôi đã chọn công việc này chứ?”

Khi hai chúng tôi đang câu có câu không tán6chuyện tào lao, anh ta đột nhiên nhận được điện thoại, là điều tra viên trước đó anh ta phân đi tìm xe, cậu ta đã tìm ra chiếc xe taxi màu xám bị bỏ đi kia trong tay một nông dân.

Trương5Khai nghe xong mặt lộ vẻ vui mừng nói với tôi: “Tìm được chiếc xe cũ kia rồi!”

Tôi vội bảo anh ta đi mời đại thần CSI kia đến xem, nói không chừng có thể có manh mối quan trọng gì trên3đó thì sao?

Quả nhiên, vị đại thần CSI từ tỉnh xuống này không phải thổi phồng, chiều hôm đó anh ta rúc trong chiếc xe taxi cũ, trong vô vàn dấu vết đã thành công tìm ra một cái nút, nhìn hình dáng chắc là trên quần áo kiểu nam.

Chờ anh ta quay về cục đối chiếu, khớp với nút áo của một người mất tích mặc áo khoác màu đen. Sau đó lần lượt có vài người nhà của người mất tích cung cấp ADN để kiểm chứng, hơn nữa trong đó có một kết quả trùng khớp với ADN của một vết máu trong chiếc xe taxi mới.

Bây giờ trong tay cảnh sát đã có tổng cộng ba trường hợp mất tích đều có liên quan đến cha con họ Ngô, tôi hỏi Trương Khai có phải có thể kết án mà “không cần lời khai” hay không?

Nhưng Trương Khai lại nói bây giờ vẫn chưa được, tuy rằng những chứng cứ đó đều nói rõ ba người mất tích này đều từng tiếp xúc với họ trước khi mất tích, nhưng lại không thể chứng minh ba người này đã bị hại! Xét cho cùng vài giọt máu và một cái nút áo cũng không chứng minh được gì…

Xem ra cuối cùng bế tắc vẫn phải vướng đến thi thể của người bị hại, chỉ có tìm ra được thi thể chứng minh bọn họ đã chết, như vậy mới có thể lợi dụng chứng cứ trong tay để định tội chết cho cha con nhà họ Ngô.

Không còn cách khác, để có thể sớm ngày tìm được thi thể người bị hại, điều tra viên phía cảnh sát đành phải bất ngờ thẩm vấn cha con họ Ngô suốt đêm. Lần này tôi yêu cầu Trương Khai cho mình dự thính, anh ta nghe thế thì hơi khó xử, đến cùng anh ta cũng không phải Bạch Kiện, có thể nói một là một, hai là hai trong tổ, nhưng do dự mãi cuối cùng vẫn đồng ý…

Người chịu trách nhiệm chính của cuộc điều tra lần này là Từ Phong, một người có tiếng là gai góc trong sở, cũng vừa bị giáng chức từ bên trên về Tuy Lai. Nếu không phải anh ta, vụ án của Vương Tiểu Na cũng sẽ không phát hiện manh mối và lập án thành công nhanh như vậy.

Khi anh ta nghe Trương Khai nói tôi muốn ngồi dự thính thì khinh thường nói: “Sao? Trước đó các cậu phá án đều dựa vào thầy đồng này à?”

Trương Khai nghe xong thì trắng mặt, rất xấu hổ. Còn may không phải lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này, chỉ mỉm cười nói: “Đội trưởng Từ đúng không, thật ra nghề nghiệp như chúng tôi ấy mà, đều thu phí rất cao, lần này chúng tôi đến Tuy Lai cũng là do chịu ủy thác của khách hàng đi tìm người em trai mất tích mấy năm trước, nếu không cho dù là Bạch Kiện gọi điện thì tôi cũng sẽ không đến đây đâu!”

Từ Phong vừa nghe tôi nhắc đến Bạch Kiện, mặt lập tức thay đổi, sau đó đỏ mặt nói với tôi: “Là sư phụ tôi mời cậu tới à?”

Tôi nghe thế thì thấy buồn cười: “Bạch Kiện còn có đồ đệ à? Thật không ngờ…”

Trương Khai ở bên cạnh vội nói chen vào: “Là tôi nhờ trưởng phòng Bạch mời Tiến Bảo đến giúp tôi, nếu không phải cậu ấy cũng đúng lúc có việc muốn làm ở đây thì không dễ gì mời như vậy đâu.”

Sau đó tôi thuận lợi đi theo Từ Phong vào thẩm vấn cha con nhà họ Ngô, anh ta bảo hai điều tra viên cấp dưới thẩm vấn Ngô Bân trước, còn tôi và anh ta thì gặp Ngô Lão Lục.

Khi mới gặp Ngô Lão Lục, tôi phát hiện người này dù không biết nói chuyện, nhưng bụng dạ thâm sâu, mỗi lần trả lời vấn đề của Từ Phong đều tránh nặng tìm nhẹ, ba phải lập lờ.

Khi Từ Phong bày những chứng cứ ra trước mặt ông ta, mặt ông ta vẫn không đổi sắc như cũ, luôn mồm khăng khăng mình cũng không biết tại sao mấy thứ này lại ở trên xe. Từ Phong bực tức vừa đập bàn vừa giậm chân, nhưng lão già khốn kiếp Ngô Lão Lục này cũng chẳng mảy may dao động, dường như biết cảnh sát sẽ không tìm được thi thể.

Nhìn đến đây, tôi đột nhiên lạnh lùng nhả ra một câu: “Những người chết đó có phải đều đã làm thức ăn cho heo của ông rồi đúng không?”

Thật ra tôi vốn chỉ muốn lừa ông ta thôi, không ngờ lão già này thế mà đổi sắc mặt, cười khan vài tiếng nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu thật biết nói đùa…”

Tuy rằng ông ta đã điều chỉnh lại vẻ mặt của mình rất nhanh, nhưng vẫn bị tôi và Từ Phong bắt phải. Vì thế chúng tôi nhìn nhau, sau đó song song đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

Trương Khai vẫn luôn ở bên ngoài xem camera giám sát thấy chúng tôi đi ra thì lập tức nói: “Vừa rồi cậu hỏi có phải người chết bị ông ta cho heo ăn rồi hay không, vẻ mặt của Ngô Lão Lục rõ ràng hơi kỳ quặc, không phải ông ta thật sự đem cho heo ăn đấy chứ?”

Từ Phong trầm giọng nói: “Khó mà nói được, nếu nói chỉ là một hai thi thể có lẽ còn dễ xử lí, nhưng giờ xem ra, quỷ mới biết có bao nhiêu người đã chết trong tay hai tên này, nhất định là bọn chúng có cách đặc thù để xử lý thi thể…”

Lúc này một cảnh sát cầm một tờ báo cáo chạy tới bên cạnh Trương Khai nói: “Pháp y Trương, đây là báo cáo xét nghiệm của chỗ thịt xay anh đưa cho tôi ngày hôm qua.”

Trương Khai nhận lấy xem, vẻ mặt lập tức hưng phấn nói: “Thịt xay đó có thành phần thịt người!”

Tôi nghe mà thầm ghê tởm, xem ra đúng là để Đinh Nhất mò đúng rồi, cái máy xay thịt kia quả nhiên có vấn đề. Nghĩ đến đây, tôi xoay người nói với Từ Phong: “Tôi có một đề nghị không biết có nên nói hay không.”

Từ Phong vội khách sáo đáp: “Không sao, cũng không phải là người ngoài, cậu muốn gì?”

“Tôi đề nghị ngày mai các anh nhờ vị đại thần CSI mời từ tỉnh xuống kia đến nhà họ Ngô xem thử, tốt nhất có thể kiểm tra chất thải của heo một chút… Chính là phân heo.”

“A! Cấp của vị đại thần này có thể cao hơn tôi mấy bậc đấy! Tôi bảo người ta đến chuồng heo kiểm tra phân à?!” Từ Phong tỏ vẻ khó xử nói.

Tôi vỗ vai của anh ta, nói lời thấm thía: “Yên tâm đi! Người ta có thể trở thành nhân vật cấp bậc đại thần, đương nhiên là cứng tay, tuyệt đối không phải hư danh, chỉ cần anh nói rõ vụ án với anh ta, tôi bảo đảm anh ta sẽ đi!”

Trên thực tế đúng như lời tôi nói, Từ Phong vừa kể lại tình huống cho vị đại thần kia, anh ta không nói hai lời đã lập tức cầm hòm vật chứng đến nhà họ Ngô.

Đương nhiên, sau đó mấy chúng tôi cũng chạy qua, bởi vì cho dù cha con họ Ngô lóc thịt người xuống làm thành thịt xay cho heo ăn, vậy còn xương đâu? Heo nào phải chó, nó sẽ không ăn cả xương, cho nên chắc chắn là xương cốt bị giấu ở chỗ bí ẩn nào đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.