Người Tìm Xác

Chương 624



Bà Hoàng vẫn không chịu buông tha cho chúng tôi, xui xẻo là phòng bà lão này không lớn, chúng tôi chạy cũng chỉ chạy xung quanh phòng.

“Chú Lê, bà lão này lạ lắm! Chú thử lấy la bàn ra xem đi, trên người bà ấy có phải có thứ gì đó không!” Tôi hổn hển nói

Chú Lê lấy la bàn ra, mặt biến sắc, la bàn vừa rồi không hề phản ứng giờ kim chuyển động không ngừng!

“Hỏng rồi! Chúng ta trước đó cho2rằng âm hồn của Cao Diễm Bình ẩn trong phòng này, bây giờ xem ra thứ kia đã bám trên người bà lão rồi!” Chú Lê lấy một lá bùa vàng ra, sau đó cắn tay lấy máu viết phù chú, muốn dán lên người bà Hoàng.

Nhưng chú ấy vừa giơ tay ra, bà Hoàng đã chém con dao đến trước mặt, chú ấy đành rút tay về, nghĩ mà kinh nói: “Thân thủ này cũng quá nhanh rồi!”

Tôi thấy nếu tiếp tục như vậy5cũng không còn cách gì, nên nghĩ thử bỏ mắt kính xuống xem trong phòng này có thứ gì… Không ngờ vừa bỏ xuống liền thấy một cô gái người đỏ chóe bám chặt trên lưng bà Hoàng!

Tôi hoảng sợ chỉ về phía sau bà Hoàng nói: “Bà ấy… sau lưng bà ấy có một cô gái không mặc quần áo!”

“Chắc chắn là Cao Diễm Bình!” Chú Lê vội nói.

Bà Hoàng nghe chú Lê nói thế, đột nhiên trợn mắt nói: “Ông là ai? Sao6ông biết tên tôi?”

Chú Lê cố gắng cách xa cô ta nói: “Tôi là người mà mẹ cô mời đến nhờ tìm thi thể của cô, vừa rồi chúng tôi không cẩn thận làm hỏng giấy khen của cô cũng là vì muốn tìm cô!”

“Tìm tôi?” Cao Diễm Bình nằm trên lưng bà Hoàng cười lạnh thê lương nói: “Ha ha… bọn họ còn nhớ đến tôi? Chồng tôi gạch tên tôi khỏi sổ hộ khẩu vì muốn tái giá, con tôi không nhớ gì5về mẹ nó! Mẹ tôi vì muốn con trai được đi học, nên không cho tôi đi học! Trong mắt họ, tôi như một người vô hình vậy, cho dù có bị người khác hại chết, bọn họ cũng chẳng màng quan tâm!”

“Cô bị hại chết? Nhưng mẹ cô nói cô đi làm ở Hàn Quốc, bị điện trong xưởng giật chết mà!” Tôi giật mình nói.

“Hàn Quốc? Ha ha… Hàn Quốc… Tôi bị công ty lao động đó lừa, tôi bị bọn nó lừa,3đừng nói là Hàn Quốc, ngay là tỉnh Liêu Ninh tôi cũng chưa ra…” Cao Diễm Bình lạnh lùng nói.

Lúc này tôi nhìn vết bỏng trên tay mình, sau đó quay đầu hỏi chú Lê: “Đây là chuyện gì? Cháu chưa từng gặp qua tàn hồn có thể làm cháu bị bỏng?”

Chú Lê nói: “Tàn hồn cái rắm! Đây chính là lệ quỷ oán khí ngút trời! Xem thử nếu như không thể nói chuyện, chỉ có thể đánh nát thôi!”

“Như vậy sao được? Bà Hoàng còn muốn tìm con gái mà?” Tôi vội nói.

Chú Lê chỉ Cao Diễm Bình nói: “Bây giờ trong mắt cô ta không có ai là người tốt nữa, đừng nói là mẹ, đến con mình cô ta cũng sẽ không tha!”

Tôi nghe xong không tự chủ lùi về sau mấy bước, nghĩ thầm không biết đây là tốt hay xấu? Nhưng lúc này muốn giảng đạo lý với cô ta chắc cũng không ý nghĩa gì, nên tôi quay lại hỏi chú Lê: “Vậy chúng ta làm gì tiếp ạ?”

Chú Lê nói: “Chúng ta tách ra chạy theo ba hướng, chú đưa mỗi đứa một cái bùa vàng, tìm cơ hội dán ở phía sau bà ấy là được!”

Tôi hiểu ý chú Lê, chú ấy muốn một người đứng trước thu hút sự chú ý của ma nữ kia, hai người còn lại đứng phía sau tìm cơ hội dán bùa. Nhưng chuyện này nói thì dễ, nhưng làm thì phải là người có thân thủ nhanh nhẹn!

Lúc ba chúng tôi tách ra, không biết có phải vì tôi đã làm hỏng giấy khen của cô ta hay không mà Cao Diễm Bình vẫn cứ đuổi theo tôi mãi.

Chú Lê còn đứng sau chỉ cho tôi chạy về nhà ăn…

Ở đó đúng là rộng, nhưng nhà ăn càng gần thì tôi cảm thấy con dao kia cũng càng gần mình! Đúng lúc tôi thành công dụ cô ta đến nhà ăn thì hai người kia vẫn chưa đến, chỉ có mình tôi với bà Hoàng bị lệ quỷ nhập chạy quanh bàn ăn.

Tôi chạy không ra hơi, còn liên tục nói lý với cô ta, mặc dù cô ta chẳng lọt tai câu nào. Ai ngờ vừa nói thì tôi không ngờ lại bị vấp vào một cái ghế, lúc này tôi đã mệt quá rồi, nên ngã luôn xuống đất.

Mắt thấy con dao phay đã đến trước mặt mình rồi! Tôi không còn làm được gì khác là nhắm chặt mắt, cảm giác gió mát thổi qua mặt… Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Trong chốc lát, tôi phát hiện ra, con dao kia không chặt xuống, lúc này mới từ từ mở mắt, ánh sáng lóe ngay trước mặt! Con dao phay trong tay bà Hoàng ở cách mặt tôi không đến năm centimet…

Tôi nhìn sau lưng bà Hoàng, đã có tấm bùa vàng được dán ở đó, xem ra một trong hai người họ đã ra tay thành công.

Nhìn cảnh này, người tôi như hết sức, co quắp ngồi dưới đất thở hổn hển…

Đinh Nhất thấy tôi dính trên đất không dậy nổi, đến cạnh đỡ tôi lên nói: “Không sao, vừa rồi cũng nhanh nhẹn nhỉ!”

Tôi tức giận nói: “Nói nhảm, nếu không anh chạy thử xem, chắc chắn nhanh hơn tôi nhiều!”

Đinh Nhất nhịn cười nói: “Vấn đề là cô ta không có hứng thú với tôi!”

Lúc này tôi lại nhìn phía sau lưng bà Hoàng, thấy Cao Diễm Bình vẫn ở đó, chỉ là bị bùa giữ chặt, vẻ mặt đau khổ giãy giụa.

“Thứ này có thể giữ được bao lâu ạ?” Tôi hơi sợ hỏi.

Không ngờ chú Lê lại nói: “Chú cũng không nói chính xác được, lệ quỷ này oán khí quá nặng, cháu mau chạm thử vào cô ta xem thi thể của cô ta ở đâu?”

“Dạ? Còn chạm vào! Chú nhìn tay cháu xem, vừa rồi còn bị bỏng, giờ lại phải chạm vào à?!” Tôi sợ hãi nói.

Chú Lê thấy tôi không dám sờ, thì đặt tay mình lên người bà Hoàng nói: “Cháu nhìn xem… không có việc gì! Không bị bỏng! Nhanh lên đi! Chút nữa bùa mất linh thì cô ta sẽ lại đuổi theo cháu đấy!” Chú ấy nói xong cũng kéo tôi lại gần đó.

Kết quả tôi vừa nhìn thấy con dao phay trong tay bà Hoàng liền thấy quáng mắt, đành bảo Đinh Nhất cất con dao đi, còn để trong tay bà ấy chờ bị làm thịt à?

Đinh Nhất thấy tôi không yên tâm, nên dọn hết những thứ nguy hiểm trong phòng ra chỗ khác, lúc này tôi mới dám chạm vào tay bà Hoàng…

Vừa chạm vào, những ký ức của Cao Diễm Bình như thủy triều ồ ạt tràn vào đầu tôi, đây không phải là vài đoạn ký ức tàn hồn mà là ký ức cả đời của cô ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.