Công ty tuyển dụng lao động nước ngoài năm đó là một công ty làm về da, bọn họ lừa gạt những cô gái trẻ chưa hiểu chuyện giống như Cao Diễm Bình, nói dối là đưa các cô đến Hàn Quốc làm công nhân, thực ra là bán họ sang Hàn Quốc làm gái mại dâm.
Nhưng một lần kiểm tra sức khỏe trước khi xuất ngoại, Cao Diễm Bình vô2tình nghe mấy người phụ trách nói chuyện, lúc đó mới biết mình đến Hàn Quốc không phải làm công nhân mà làm trong vũ trường!
Cao Diễm Bình tức giận đòi họ trả lại sáu vạn tiền đặt cọc, cô đến Hàn Quốc không phải để làm công việc đó!
Nhưng quản lý họ Lưu tát cho cô một cái: “Mày nghĩ gì thế? Đến nước này còn muốn đòi lại tiền5à? Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn nghe lời, sau này còn có quả ngon mà ăn!”
Cao Diễm Bình đang tức giận đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe theo, chỉ mặt bọn chúng nói: “Không trả lại tiền đúng không! Được! Hôm nay bà đây không tin các người lừa đảo mà không có ai quản! Tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay bây giờ!”
Mấy người kia thấy Cao Diễm6Bình muốn ra ngoài đi báo cảnh sát thì trói cô lại. Lúc này Cao Diễm Bình mới ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm của mình, trước đó đúng là quá kích động rồi.
Thế nhưng bây giờ nhận ra cũng đã muộn, nếu bị bán đi Hàn Quốc thật, đừng nói là kiếm tiền, đến hai năm sau có về được không cũng là vấn đề! Hơn nữa, đến lúc5đó chồng biết được có lẽ cũng không nhìn mình nữa.
Cao Diễm Bình càng nghĩ càng vội, cô ấy biết dù thế nào cũng không thể để bị bán sang Hàn Quốc được! Thế nên nghĩ hết cách chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị bọn chúng bắt lại.
Mỗi lần chạy trốn là một lần bị đánh, đến cuối cùng Cao Diễm Bình đã bị đánh đến sưng cả người, không3nhìn ra hình dáng nữa.
Mấy kẻ lừa gạt kia đã lên sẵn kế hoạch đến cuối tháng sẽ ngồi thuyền đi Hàn Quốc, thế nhưng họ nhìn dáng vẻ của Cao Diễm Bình bây giờ, dù có mang đi được cũng không bán được, thế nên nổi lòng ác.
Đêm hôm đó, dưới trời mưa phùn, quản lý Lưu và mấy người kia đem Cao Diễm Bình đến một mảnh đất hoang ngoài thành phố.
Có lẽ dự cảm được kết quả của mình, trên đường đi, cô đã cầu xin bọn họ rất lâu, hy vọng bọn họ có thể tha cho mình, dù sao cô vẫn còn con nhỏ.
Nhưng mấy gã kia đã làm loại chuyện này lâu như thế, giết một hai người có là gì đâu, chúng không thể liều lĩnh với việc bị cảnh sát bắt mà thả Cao Diễm Bình đi.
Đây là một mảnh đất khá bằng phẳng, cây cối xung quanh đều thấp bé, nhưng địa hình không có đặc điểm sau này sẽ khó tìm được xác…
Hai người đàn ông cao to phụ trách đào hố, những người còn lại bắt đầu cởi quần áo trên người Cao Diễm Bình. Tôi đoán bọn họ không muốn ai phát hiện thân phận của thi thể nên mới lấy tất cả đồ trên người đi, kể cả quần áo.
Hai người kia đã đào hố xong, họ muốn để quản lý Lưu nhìn xem hố đã đủ sâu chưa. Quản lý Lưu kia nhìn thoáng qua lại bảo bọn họ tiếp tục đào!
Cao Diễm Bình lúc này vẫn liên tục cầu xin họ thả mình đi, nếu không cứ đưa cô đến Hàn Quốc cũng được! Đừng giết cô, trong nhà cô còn con nhỏ chưa đến hai tuổi!
Một người đàn ông cười dâm đãng nói: “Muốn đi Hàn Quốc à! Để bọn tao xem mày có bản lĩnh gì! Nếu không với cái dạng này của mày bây giờ chỉ là phí tiền tàu!”
Mấy người kia đều cười ha hả, Cao Diễm Bình xấu hổ giận dữ chửi ầm lên, nói mình làm ma cũng không bỏ qua cho bọn họ!
Quản lý Lưu cười lạnh: “Được! Chờ khi mày làm ma rồi hẵng nói! Có điều mày cũng thấy rồi, vừa rồi hai người anh em kia đào hố cho mày cũng vất vả lắm, lát nữa mày cũng phải trả ơn chúng nó chút chứ… ha ha…”
Cao Diễm Bình hiểu ý gã, nên lòng nặng nề, cảm giác tuyệt vọng dâng trào, xem ra số kiếp hôm nay khó tránh được, không biết chồng và mẹ mình có biết mình chết thảm ở nơi xa xôi này không!
Lúc này hai tên đi đào hố cũng quay lại, vừa đi vừa phàn nàn: “Con đàn bà này vừa gầy lại vừa nhỏ, đào hố sâu như thế làm gì chứ?!”
Quản lý Lưu đến bên cạnh nói nhỏ vài câu với bọn chúng, mấy tên kia phá lên cười…
Cao Diễm Bình chết rất thảm, khó trách oán khí của cô ấy lại nặng như thế. Trước thì bị mấy tên kia thay nhau làm nhục, sau đó dùng túi nhựa bịt mặt, bị mấy gã kia đè chặt, mặc cô chết ngạt.
Lúc thoát khỏi trí nhớ của Cao Diễm Bình, tôi thấy mình đang nắm chặt tay của bà Hoàng. Tôi vội buông lỏng tay, sau đó nhìn phía sau lưng bà Hoàng, thấy Cao Diễm Bình vẫn còn bám chặt trên lưng bà ấy.
Lúc này chú Lê và Đinh Nhất vì an toàn, nên đã trói hay tay của bà ấy lại. Tôi nhìn thế nói: “Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ trói bà ấy mãi?”
Chú Lê thở dài nói: “Cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đến hừng đông thôi!”
Nói thật, lúc đó lòng tôi rất thấp thỏm, nếu lúc này con trai của bà ấy đến, thấy chúng tôi trói mẹ anh ta lại như thế thì không lập tức báo cảnh sát mà được à! Đến lúc đó chúng tôi có trăm miệng cũng không giải thích được.
Nhưng cũng may là, đến tảng sáng, chúng tôi cũng không thấy con trai bà Hoàng đến. Lúc này bà Hoàng cũng đã tỉnh, vừa tỉnh lại thấy mình bị trói bà ấy cũng sợ hãi…
Để không dọa bà ấy, chú Lê vội cởi dây trói nói: “Ai ui bà chị à, may mà chị đã tỉnh lại rồi! Chị không biết hôm qua chị dọa người thế nào đâu!”
Bà Hoàng không hiểu gì hỏi: “Đêm qua có chuyện gì? Sao tôi không nhớ gì cả?”
Chú Lê kể lại chuyện tối qua cho bà ấy nghe, bà Hoàng trắng mặt, có lẽ cũng bị chính chuyện mình cầm dao chém người dọa sợ.
Lúc này chú Lê nói với bà ấy: “Chuyện của con gái bà có chút manh mối, chúng tôi sẽ giúp bà tìm thử…”
Bà Hoàng nghe thấy thế kích động không thôi, thiếu chút nữa là quỳ xuống chân chú Lê, may mà chú ấy kịp ngăn lại.
Cuối cùng ba chúng tôi nói muốn cầm tờ giấy khen của Cao Diễm Bình đi, chú Lê nói với bà ấy đây là manh mối quan trọng để tìm cô ấy nên phải mang theo.
Sau khi về đến nhà chú Lê, chú ấy lập tức lấy chậu đồng, sau đó đốt tờ giấy khen kia đi!
Cũng không biết có phải do tác động tâm lý hay không, nhưng khi chú Lê vừa châm lửa, tôi dường như nghe được tiếng phụ nữ kêu thảm thiết…