Người Tìm Xác

Chương 640



Tôi đợi ở trong phòng một lúc, đột nhiên nghĩ mình có nên tìm cẩn thận xung quanh đây xem không, có lẽ trong không gian này sẽ còn có những người khác bị mắc kẹt như tôi thì sao? Dù gì trong homestay này đâu chỉ có mỗi chúng tôi?

Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy phía ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tôi vội ra khỏi phòng để thăm dò thì thấy2cặp đôi vừa rồi đi ra ngoài đang chật vật trở về.

Nhìn cô gái đi đường tập tễnh, chắc là lúc xuống núi bị thương, tôi vội tới đỡ họ và hỏi: “Làm sao thế? Không tìm được đường xuống núi à?”

Cậu thanh niên ủ rũ nói: “Anh đừng nói nữa, trời tối quá, bọn em không thể nhìn thấy gì cả, bạn gái em không cẩn thận bị trẹo chân rồi.”

Tôi dìu họ đến ngồi trên ghế salon5ở trước quầy lễ tân, sau đó đi tìm trong ngăn kéo ở quầy xem có loại thuốc bôi chấn thương ngoài da nào không, tìm mãi cũng chỉ thấy một lọ dầu hoa hồng.

Tôi xem ngày giờ sản xuất, đã quá hạn rồi. Nhưng bây giờ cũng không thể kén chọn được, cứ dùng trước đi đã! Có vẫn còn hơn không.

Sau đó chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi mới biết cậu thanh niên tên là Lưu6Hạo, cô gái tên là Hoắc Miêu Miêu. Lưu Hạo là trưởng phòng kế toán của một công ty, còn Hoắc Miêu Miêu đang làm việc trong ngân hàng.

Dù bàn về công việc hay dáng dấp thì hai người này đều có thể nói là trai tài gái sắc, rất xứng đôi, nhưng không hiểu vì sao tôi luôn cảm thấy trên mặt hai người này có nét u sầu nào đó.

Lúc ấy tôi còn tưởng rằng vì họ5không xuống núi được nên sốt ruột, tôi đành phải khuyên: “Hai đứa đừng vội, càng gấp gáp càng dễ phạm sai lầm, cứ tin tưởng anh, bạn của anh sẽ nhanh chóng tới cứu chúng ta ra ngoài.”

Cô gái nghi ngờ hỏi: “Ra ngoài? Ý anh là chúng ta đang bị nhốt trong homestay này?”

Tôi gật đầu. “Trước mắt xem ra khả năng này là rất lớn…”

“Sao có thể như thế được?! Hôm qua lúc chúng ta lên3núi, xung quanh chỗ này rõ ràng không phải như bây giờ…” Lưu Hạo vẫn không muốn tin tất cả những thứ đang diễn ra trước mắt.

Tôi cũng chẳng biết phải giải thích với cậu ta như thế nào, nhưng khi ba người chúng tôi đang nhìn nhau không biết phải làm gì thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài homestay vang lên tiếng bước chân đều đều.

Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau, sau đó cùng khẩn trương nhìn về phía cửa, một ông lão rất gầy đang đi từ cổng vào. Thấy ba người chúng tôi, dường như ông ta cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn vui vẻ nói: “Ô! Người mới tới à!”

Lúc ấy tôi nghe không hiểu ý của ông ta lắm, nhưng thấy sắc mặt ông ta bình tĩnh hơn chúng tôi rất nhiều, chắc ông ta biết tình huống ở nơi này. Nghĩ vậy nên tôi vội lễ phép nói: “Chú ơi, cho cháu hỏi đây là chỗ nào vậy ạ?”

Ông lão nhìn tôi và nói: “Đi ra phía ngoài mà nhìn! Không phải biển hiệu bên ngoài có viết đấy à?”

Nghe ông ta nói vậy làm tôi có cảm giác như mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Lưu Hạo ở bên cạnh cũng hỏi: “Chú à, chú có biết đường xuống núi đi như thế nào không ạ?”

Ông lão nghe thế thì lắc đầu, nói: “Chỗ này lên thì dễ chứ xuống khó lắm, nếu mấy đứa đã lên núi rồi thì không có cơ hội xuống núi đâu.”

Lưu Hạo nghe mà mặt xanh lét, cậu ta không tin hỏi lại: “Sao lại không thể đi xuống núi được? Chẳng lẽ để chúng cháu đợi ở đây cả đời ạ?”

Ông lão chỉ nhìn cậu ta một cái mà không nói thêm gì nữa…

Nhưng kể ra cũng rất kỳ lạ, từ khi ông lão này xuất hiện, bên trong homestay dần dần có nhiều khách hơn, họ đi ra từ nhiều phòng khác nhau, nhưng họ vào đây ở lúc nào thì tôi chẳng có chút ấn tượng gì cả.

“Miêu Miêu? Sao cháu lại tới đây?” Một giọng nữ vang lên phía sau chúng tôi. Ba người chúng tôi cùng nhìn lại thì phát hiện đó là một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi.

Hoắc Miêu Miêu vừa nhìn thấy bà ấy, cơ thể lập tức cứng đờ, cô ấy sửng sốt một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Dì hai? Dì… cháu… chúng cháu tới đây chơi ạ.”

Ánh mắt của người phụ nữ được Hoắc Miêu Miêu gọi là dì hai này trở nên hơi kỳ lạ, dường như bà ấy rất không vui: “Sao cháu lại không hiểu chuyện như thế? Tới đây chơi làm cái gì? Đi nhanh lên!”

Hoắc Miêu Miêu cũng vội đến mức sắp khóc: “Dì hai, chúng cháu bị nhốt ở chỗ này không đi được!”

Dì hai của Hoắc Miêu Miêu nghe thế thì sầm mặt xuống, nói cứng với ông lão kia: “Để chúng xuống núi đi!”

Ông lão vẫn trưng ra vẻ mặt vui vẻ, nói: “Chịu thôi! Chúng có xuống núi được hay không cũng không phải do tôi nói là được, vả lại, nếu là người đã xuất hiện ở đây thì tức là do chúng tự nguyện tới! Chẳng liên quan đến ai cả!”

“Ông…” Mặt của dì hai đỏ lên, tức đến không nói ra lời.

Trong lúc nhất thời, không khí bỗng trở nên hơi xấu hổ, tôi nhìn kỹ những vị khách khác ở trong homestay này và phát hiện, cách ăn mặc của họ rất kỳ lạ, hầu như của niên đại nào cũng có, có cả những người mặc quần áo thịnh hành từ những năm 60.

Nhìn những người này mà tôi càng cảm thấy thắc mắc. Nếu như nói thời gian hiện tại của không gian này là ở bảy năm trước, thì quần áo của những người này cũng phải là của bảy năm trước, kiểu ăn mặc thế này không phải quá lỗi thời rồi à?

Ngay đến cả dì hai của Hoắc Miêu Miêu cũng thế, đồ bà ấy mặc trên người cũng rất lạ, giống như thời trang những năm 90 khi vừa mở cửa cải cách vậy.

Đáng lý ra, Hoắc Miêu Miêu gặp được người thân ở đây thì phải mừng rỡ mới đúng! Nhưng tôi thấy trên mặt cô ấy chẳng hề có vẻ vui mừng gì. Tôi nhìn lướt qua Lưu Hạo, xem ra cậu ta cũng không biết gì cả.

Tôi vội tìm một cái cớ bảo Hoắc Miêu Miêu và Lưu Hạo cùng về phòng mình, lúc này Hoắc Miêu Miêu như được đặc xá, đi theo chúng tôi về phòng. Khi vừa đặt chân vào phòng của tôi, người Hoắc Miêu Miêu bắt đầu run không ngừng.

Tôi thấy cô ấy như đang phải chịu đựng một nỗi sợ hãi ghê gớm, bèn hỏi: “Em sao thế? Người dì hai kia của em có vấn đề gì à?”

Lưu Hạo ở bên cạnh cũng nói: “Đúng đó? Sao anh không biết em còn một người dì hai nữa? Trước đây em chưa từng nói với anh thì phải?”

Hoắc Miêu Miêu vẫn đang run rẩy, nói: “Em… không nói cho anh biết là có nguyên nhân…”

“Nguyên nhân gì?” Lưu Hạo truy hỏi.

Tôi thấy đôi môi tái mét của Hoắc Miêu Miêu cứ đóng rồi mở mấy lần vẫn không nói ra được, có lẽ cô ấy bị dọa sợ quá rồi, đành an ủi: “Em sợ à, có chuyện gì thì cứ nói ra để mọi người cùng nhau nghĩ cách.”

Hoắc Miêu Miêu gật đầu, một lúc sau mới bắt đầu nói với Lưu Hạo: “Sở dĩ em không nói cho anh biết em còn một người dì hai là bởi vì, bà ấy đã chết từ cách đây nhiều năm rồi!”

Tôi nghe mà cũng giật mình: “Chết rồi? Chết như thế nào?”

Hoắc Miêu Miêu nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Dì hai của em tên là Lý Mai, là một giáo viên tiểu học, lúc ấy dượng hai của em đang làm trong một xí nghiệp nhà nước. Hai vợ chồng họ đều là công nhân viên chức, cuộc sống cũng khá tốt, nhưng sau đó đơn vị nơi chồng của dì hai làm việc kinh doanh không được tốt lắm, lãnh đạo phía trên đành phải sa thải bớt nhân viên, vừa khéo tên của dượng cũng có trong danh sách nhân viên phải nghỉ việc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.