Người Tìm Xác

Chương 641



Nghe Hoắc Miêu Miêu kể, chúng tôi mới biết, dì hai Lý Mai của cô ấy thật ra là vì nhất thời nghĩ quẩn nên tự tử.

Lúc ấy chồng của dì Lý Mai2thất nghiệp, nên hợp tác với một vài người đồng nghiệp cũng có hoàn cảnh như mình mua một chiếc xe tải chạy chở hàng, nhưng vào một đêm mưa, chú ấy gặp5tai nạn và qua đời.

Dì Lý Mai nghĩ quẩn, để lại cho gia đình một lá thư tuyệt mệnh rồi đi một mình lên núi, từ đó mất tích luôn… Lúc ấy người6nhà cũng đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lên núi tìm ròng rã suốt hai ngày mà chẳng thấy bóng dáng dì Lý Mai đâu cả.

Nhiều năm trôi qua, người nhà của5Hoắc Miêu Miêu vẫn luôn cho rằng dì Lý Mai đã chết, chỉ là chưa tìm được thi thể mà thôi. Nhưng hôm nay Hoắc Miêu Miêu lại gặp được dì hai trong3homestay này, sao có thể không sợ hãi cơ chứ?

Nghe Hoắc Miêu Miêu nói xong, tôi cảm thấy hơi nghi ngờ nên hỏi: “Em thật sự xác định dì hai của em là chết chứ không phải mất tích?”

Mặt Hoắc Miêu Miêu tái mét: “Vừa rồi đột ngột nhìn thấy dì ấy, em cũng không dám khẳng định, nhưng bây giờ ngẫm lại thì thấy sao dì ấy còn sống được chứ? Mà dì ấy đã mất tích hơn hai mươi năm rồi, cho dù là còn sống thì cũng không thể xuất hiện với hình dạng giống hệt hai mươi năm trước như vừa rồi được…”

Tôi hiểu lời Hoắc Miêu Miêu nói, một người phụ nữ dù có chăm sóc tốt cho bản thân đến đâu cũng không thể không thay đổi gì trong hai mươi năm được, hình dáng của dì Lý Mai giống hệt như hai mươi năm về trước, nếu không phải chúng tôi xuyên không về hai mươi năm trước để gặp dì Lý Mai, thì chứng tỏ dì Lý Mai mà chúng tôi gặp bây giờ, đã chết rồi!

Nhưng hình như vừa rồi dì Lý Mai cũng cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy Hoắc Miêu Miêu xuất hiện, xem ra bà dì hai này vẫn rất quan tâm tới cô ấy. Tôi bèn thử nói với Hoắc Miêu Miêu: “Anh cảm thấy, mặc cho dì hai của em là người hay hồn ma thì hẳn là bà ấy cũng không gây tổn thương cho em đâu, hay em thử đi hỏi bà ấy xem chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Nhưng Hoắc Miêu Miêu lại lắc đầu quầy quậy: “Em không dám đâu, muốn đi thì anh đi đi!”

Tôi tức giận! Đó là dì hai của cô, đâu phải dì hai của tôi chứ?! Nhưng có đôi lúc bạn không thể nào nói đạo lý với phụ nữ được, gặp những tình huống như thế này chỉ có thể dỗ dành thôi, nếu không phụ nữ sẽ càng ương bướng hơn.

Tôi nhìn sang Lưu Hạo, cậu chàng này không phải kẻ ngốc, chắc cũng nhận ra tình cảnh hiện giờ của chúng tôi. Tôi bèn đưa mắt ra hiệu cho cậu ta khuyên nhủ bạn gái mình. Có khi chuyện chúng tôi có thể rời khỏi nơi này hay không, hoàn toàn dựa vào dì hai của Hoắc Miêu Miêu cả đấy.

Lưu Hạo hiểu ý của tôi, cậu ta bắt đầu thì thầm nói gì đó với Hoắc Miêu Miêu, tôi cố ý đứng trước cửa sổ để không nghe thấy họ nói chuyện, tôi muốn cho họ một không gian để nói chuyện riêng, cũng để Lưu Hạo tranh thủ thời gian khuyên nhủ Hoắc Miêu Miêu.

Nhưng đúng vào lúc này, qua cửa sổ, tôi lại nhìn thấy dì Lý Mai đang đứng trong sân nói cái gì đó với ông lão vừa rồi, nhìn vẻ mặt bà ấy rất lo lắng. Thấy thế tôi bèn đi một mình ra khỏi phòng, đến chỗ sân nhỏ, định bụng nghe lỏm họ nói chuyện.

Lúc tôi tới chỗ sân, họ vẫn còn đang nói, tôi sợ bị phát hiện nên không dám tới quá gần, do đó chỉ nghe câu được câu mất.

Nhưng tôi vừa nghe vừa đoán cũng hiểu được đại khái, nhìn vẻ mặt của dì Lý Mai thì hẳn là đang cầu xin ông lão kia chuyện gì đó. Nhưng ông lão lại kiên quyết không chịu.

Con bé Hoắc Miêu Miêu kia đúng là vô dụng, bảo cô ta đi hỏi dì hai của mình mà cũng không dám, nếu đây mà là dì hai của tôi thì tôi đã đi hỏi từ lâu rồi. Tôi đoán chắc dì Lý Mai đang cầu xin thay cho Hoắc Miêu Miêu? Có điều, đến giờ tôi vẫn không biết đây là đâu, vì sao chúng tôi lại không nên xuất hiện ở đây?

Lúc này, tôi thấy ông lão kia tức giận bỏ đi, để mình dì Lý Mai lo lắng đứng ở đấy. Tôi thấy họ đã nói chuyện xong, bèn quay người định chuồn lẹ, nhưng đột nhiên tôi cảm giác được có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai mình.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng tôi: “Cậu thanh niên này, cậu có quan hệ như thế nào với Hoắc Miêu Miêu?”

Tôi nuốt nước bọt, không vội quay đầu lại mà nói: “Chúng cháu là bạn mới quen… Dì à, dì có thể nói cho chúng cháu biết, làm thế nào để rời khỏi đây được không?”

Dì Lý Mai đi đến trước mặt của tôi, tôi thấy được gương mặt hơi tái của bà ấy mà lòng run rẩy, dù bà ấy không phải ma thì cũng giống lắm…

“Đây không phải núi Vọng Nhi, đây là quán trọ Hảo Tái Lai…” Dì Lý Mai nói một cách sâu xa.

Tôi nghĩ thầm câu này không phải nói thừa à? Chẳng lẽ tôi còn không biết nơi này là quán trọ Hảo Tái Lai sao? Nhưng suy ngẫm lại thì thấy nửa câu đầu của bà ấy có vấn đề, vì sao bà ấy lại nói nơi này không phải là núi Vọng Nhi?

Tôi vội hỏi: “Nếu đây không phải là núi Vọng Nhi thì là chỗ nào ạ?”

Dì Lý Mai quay đầu nhìn về phía dưới núi, vẻ mặt dì hơi thê lương: “Đây là một dịch trạm thông giữa dương gian và âm phủ, những người ở đây đều là những vong hồn chết vì tự sát…”

Tôi hơi giật mình: “Không thể nào! Chúng cháu có tự sát đâu!”

Dì Lý Mai cũng lắc đầu và nói: “Vừa rồi tôi cũng nói như thế với lão Trịnh, chuyện ba đứa tới đây chắc chắn là nhầm lẫn, tôi muốn bảo ông ta thả các cháu đi, nhưng ông ta lại nói những người bị nhốt ở đây đều là tự nguyện lên núi tự tử! Giống như tôi vậy…”

Tôi nghe xong mà thấy là lạ! Hoắc Miêu Miêu và Lưu Hạo có phải tới đây tự tử hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thì chắc chắn là không phải rồi! Mẹ nó chứ, tôi vừa đi ngủ một giấc là vô duyên vô cớ tự tử hả?

Tôi bèn hỏi dì Lý Mai: “Chẳng lẽ những người đã tới đây rồi thì mãi mãi không thể rời đi ạ?”

Dì Lý Mai suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải hoàn toàn không thể đi, cứ ở lại đây qua rất nhiều thời đại, cho đến khi chuộc đủ tội lỗi khi còn sống…”

“Tự sát mà cũng có tội ạ?”

Dì Lý Mai gật đầu: “Đương nhiên! Mỗi người đều có số mệnh riêng, tôi kết thúc sinh mệnh của mình sớm hơn trong sổ sinh tử, sẽ làm xáo trộn thứ tự trong sổ, bởi thế mà không thể đầu thai chuyển kiếp.”

Tôi thầm nghĩ, làm sao tôi có thể chết ở chỗ này được? Lúc trước chẳng phải lão Bạch đã nhìn sổ sinh tử rồi nói tôi không phải đứa chết sớm hay sao, nếu không thì hai người họ đã không nhờ tôi đi tìm nhân ma kia rồi! Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, chẳng phải trên người tôi có một tấm thẻ đen của hai lão Hắc Bạch đấy à? Bây giờ không gọi họ tới cứu thì còn chờ đến khi nào nữa?

Tôi quay lại nói với dì Lý Mai: “Người khác có phải tự sát hay không thì cháu không biết, nhưng chắc chắn là cháu không! Chỗ này không nhốt được cháu đâu.”

Dì Lý Mai hơi sững sờ, sau đó tựa như nghĩ tới cái gì đó nên sờ vào vai tôi, dì giật mình: “Cháu có thực thể? Cháu không phải là hồn phách?”

“Đương nhiên ạ! Cháu có tự sát đâu, làm sao có thể hồn lìa khỏi xác được? Còn chuyện tại sao cháu lại tới đây… Thì phải chờ sau khi cháu về rồi mới làm rõ được!” Nói rồi, tôi lấy tấm thẻ đen trong người mình ra, định đốt nó đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.