Tôi nghe chú Lê còn sức để cãi lại thì biết không có gì đáng ngại, tôi lại tiếp tục đi.
Thực sự lúc ấy trong đầu tôi chẳng nghĩ gì cả, chú Lê và Đinh Nhất không thể đi ra ngoài được, tại sao2tôi lại chắc chắn là mình có thể ra? Nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục chờ đợi nữa, cơ thể Đinh Nhất đã không còn chịu đựng được rồi, tôi phải đánh cuộc một lần!
Chẳng biết có phải vận may của tôi5tốt? Hay lần này cái răng thú có tác dụng thật, nói tóm lại là tôi thành công đưa họ ra khỏi mảnh rừng cây kia, đi tới khu vực cửa thung lũng.
Ra khỏi rừng cây, đường dễ đi hơn rất nhiều, tôi không6cần phải vừa lo lắng cho Đinh Nhất ở phía sau, vừa để ý đường dưới chân nữa. Nhưng tôi hơi lo cho chú Lê, vì tôi nghe thấy chú ấy đang thở dốc ở phía sau lưng tôi.
Giờ tôi chỉ mong thằng nhóc5họ Đoàn kia còn chưa đi, có nó thì tốt xấu gì cũng có người giúp tôi đỡ chú Lê, nếu không tôi thật sự không còn sức để đưa cả hai cùng xuống núi!
Tôi định hỏi chú Lê sau khi hai người bọn3họ đi vào “thung lũng người chết” đã gặp được cái gì? Nhưng thấy chú ấy thở không ra hơi, chắc cũng chẳng còn sức để trả lời vấn đề của tôi, nên tôi đành nghiến răng xốc lên Đinh Nhất đang bị tuột xuống sau lưng, sau đó tiếp tục đi về phía cửa thung lũng.
Khi sắp đến cửa, nhìn từ xa tôi đã thấy một bóng người đang đứng ở nơi đó. Đến gần thì phát hiện đó chính là Tiểu Đoàn, cậu ta không đi thật. Không ngờ thằng nhóc này trông cổ quái nhưng lại rất biết giữ chữ tín, bảo chờ tôi hai tiếng thì đúng là đợi hai tiếng thật.
Khi nó nhìn thấy mấy người chúng tôi đi ra khỏi thung lũng người chết, miệng nó há to đến mức có thể nhét vừa cả quả bóng golf!
Tiểu Đoàn giật mình nói: “Anh… Mọi người đúng là ra ngoài được thật! Đúng là sống lâu, chuyện gì cũng có thể gặp được!”
Tôi phì cười vì cái từ “Sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp” này, tôi đã từng nghe bố của nó nói rồi, hai người này đúng là cha con mà! Ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau.
May mà còn có Tiểu Đoàn, nếu không chuyện chú Lê có thể xuống núi hay không đúng là một vấn đề lớn. Trước đó, lúc lên núi tôi cảm giác đường rất dễ đi, đi thẳng một mạch. Không ngờ khi xuống núi lại rất gian nan, đường gập ghềnh, mồ hôi thì chảy vào mắt làm tôi rất khó chịu.
Một đoạn đường này thật sự là đoạn đường khó đi nhất trong cuộc đời, tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn thế nào là mồ hôi vã ra như mưa. Có mấy lần chú Lê thấy tôi đi không nổi nữa, bèn đề nghị tôi thả Đinh Nhất xuống nghỉ một chút.
Nhưng tôi biết mình đang cố sức để tiếp tục, nếu bây giờ mà thả Đinh Nhất xuống thì sẽ rất khó để cõng anh ta lại, nên tôi chỉ có thể tìm một cành cây làm gậy chống chứ kiên quyết không dừng lại nghỉ ngơi.
Cái cánh tay bị cắt lấy máu của Đinh Nhất đang rũ xuống trước ngực tôi, nhìn thấy vết thương còn đang rướm máu của anh ta thì sao tôi dám dừng lại nghỉ ngơi chứ? Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải mau chóng đưa Đinh Nhất vào bệnh viện…
Lúc trước, tôi lên núi mất không đến một tiếng, mà lúc xuống núi lại phải đi ròng rã ba giờ đồng hồ. May mà đi đến giữa đường, chú Lê phát hiện điện thoại bắt đầu có tín hiệu nên gọi cho 120.
Khi chúng tôi thất thểu rời khỏi khu rừng, xe cứu thương 120 đã chờ sẵn ở cửa homestay… Lúc nhìn thấy chiếc xe cứu thương có ba số 120 đỏ chót, lòng tôi thả lỏng rồi hôn mê bất tỉnh.
Đợi khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã thấy mình đang nằm trên xe cứu thương, vì từ núi Vọng Nhi đến bệnh viện gần nhất phải đi mất một tiếng, nên người “ngất vì quá mệt mỏi” như tôi đã tỉnh lại trước cả khi đến được bệnh viện.
Quay sang nhìn Đinh Nhất vẫn còn đang hôn mê, tôi bắt đầu thấy lo lắng, tên này không cứ thế mà thăng đấy chứ? Nhưng tôi lập tức lắc mạnh đầu để xua đuổi suy nghĩ này ra ngoài.
Đinh Nhất là ai chứ? Sao có thể chết được! Thằng nhóc khỏe như trâu này chắc chắn không có chuyện gì đâu, đừng suốt ngày tự dọa mình nữa!
Đến bệnh viện, Đinh Nhất và chú Lê bị đẩy vào phòng cấp cứu, còn tôi thì sau khi được bác sĩ khám qua và hỏi han tình hình thì được cho nằm trên một giường bệnh nghỉ ngơi, vì tôi chỉ bị mất sức quá mà thôi.
Nhưng lúc tôi nghĩ rằng chắc không có chuyện gì lớn nữa đâu, thì thấy y tá vội vội vàng vàng chạy vào nói: “Bạn của anh có nhóm máu hiếm, bây giờ trong kho máu của huyện không có nhóm máu này!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện Đinh Nhất có nhóm máu hiếm, chẳng lẽ nhóm máu của anh ta là Rh- trong truyền thuyết? Nhưng cô y tá lại bảo với tôi rằng, nhóm máu của Đinh Nhất càng hiếm hơn, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp phải nhóm máu này.
Tôi thầm nghĩ lần này xong rồi, trong kho máu không có loại máu này thì Đinh Nhất lành ít dữ nhiều! Vừa rồi cô y tá chỉ nói là nhóm máu hiếm chứ không nói là nhóm máu gì, chắc có lẽ họ cũng không biết nhóm máu của anh ta, giờ mà tôi có muốn lên mạng kêu gọi giúp đỡ cũng không được.
Khi tôi đang vò đầu không biết làm thế nào, một y tá cầm dụng cụ thử nhóm máu đến chỗ tôi và nói: “Anh có biết nhóm máu của mình là gì không?”
Tôi bối rối lắc đầu: “Không biết…”
Y tá kia gật đầu, sau đó vén tay áo của tôi lên và bảo: “Giờ trong bệnh viện của chúng tôi, tất cả những nhân viên không biết nhóm máu của mình là gì đều đã đi thử máu rồi, hy vọng có một người có cùng nhóm máu với bạn của anh, nhưng tỷ lệ rất thấp… Anh ấy là bạn của anh nên anh cũng thử một chút đi, nếu thật sự không tìm được ai thì chắc không còn hy vọng gì nữa.”
Trong lúc tôi còn đang tiêu hóa câu nói của cô y tá, cánh tay bỗng nhói lên làm tôi hơi giật mình! Cái nhóm máu này của Đinh Nhất hiếm đến mức nào vậy chứ! Nếu biết trước khó chơi như vậy thì rút nhiều máu ra như thế để làm gì!
Nhìn theo bóng lưng vội vàng chạy đi của nữ y tá, lòng tôi buồn bã, bây giờ đến cả nhóm máu của Đinh Nhất là gì tôi cũng không biết, vậy tôi phải đi đâu để tìm người có nhóm máu giống với anh ta đây?
Nhưng khi tôi đang lên mạng điều tra thêm về nhóm máu cực hiếm, thì thấy y tá vừa mới đi không bao lâu lại cuống cuồng chạy trở về, cô ấy thở hổn hển nói với tôi: “Nhanh… nhanh lên, máu của anh tương thích!”
Tôi bật dậy, sau đó chạy tới phòng lấy máu cùng cô y tá kia.
Dựa theo quy định, bọn họ chỉ có thể lấy nhiều nhất là 400CC máu của tôi, nhưng tôi biết chừng ấy máu không thể cứu được Đinh Nhất, nên đành phải nói rõ chuyện với y tá lấy máu, người kia biết có bệnh nhân cấp cứu đang cần chờ máu này để cứu mạng nên đồng ý lấy thêm của tôi 200CC máu.
Sau khi bị rút 600CC máu, đầu của tôi trở nên nặng nề và có cảm giác buồn ngủ.
Cô y tá thấy thế thì đỡ tôi về giường bệnh trong phòng cấp cứu, sau đó cho tôi một bình glucose, tôi uống xong rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi.